Lâm Siêu bình tĩnh nói: “Để bọn họ trải nghiệm qua một lần cũng tốt. Về sau cũng đỡ bị lừa hơn.”
Phạm Hương Ngữ nhỏ giọng nói: “Nói thì hay lắm! Nếu chị của cậu có trong đó xem cậu có còn thảnh thơi thế không.”
…
Diệp Phỉ cùng Vưu Tiềm đi theo bé trai qua hai ba cái ngã rẽ tới trước một cái hẻm nhỏ. Xác chết mục nát nằm ngổn ngang khắp nơi kèm theo thứ mùi hôi thối khó ngửi.
Vưu Tiềm hết nhìn đông lại nhìn tây đề phòng xem có con hủ thi nào lao ra hay không.
Diệp Phỉ bị bé trai kéo đi tới trước cánh cửa màu xanh lá, sau khi đứa trẻ mở cửa liền đi vào bên trong.
Diệp Phỉ cùng Vưu Tiềm vừa đi vào liền ngửi thấy một mùi tanh nồng cùng mùi hôi thối cực kỳ. Hai người đi qua mang theo vẻ đầy khó khó chịu nhưng vẫn không chút đề phòng hay suy nghĩ mà vẫn tiếp tục đi theo bé trai vào bên trong.
Gian nhà cũng không quá lớn, chỉ có một phòng khách mười mấy mét vuông cùng một nhà bếp. Giường được đặt ở trong phòng khách đặt đối diện với chiếc tivi và tủ lạnh.
Ở trên giường có một người phụ nữ mang khuôn mặt tái nhợt đang nằm. Khi nhìn thấy Vưu Tiềm cùng Diệp Phỉ đang cùng nhau bước vào liền hiện lên nét kỳ lạ, mang theo vẻ suy nhược muốn ngồi lên nhưng chỉ được nửa chừng liền ho khan kịch liệt.
Bé trai lập tức lao lên trên giường đưa gói mì cùng bình nước trong tay tới nói: “Mẹ ơi cố lên. Hai anh chị này đã cho con đồ ăn đó. Mẹ ăn trước đi.”
Người phụ nữ ngẩn đầu nhìn Diệp Phỉ cùng Vưu Tiềm tỏ vẻ cảm kích nói: “Xin cảm ơn hai người…” Nói xong liền muốn ngồi dậy xuống giường quỳ xuống tạ ơn.
Diệp Phỉ cùng Vưu Tiềm thấy vậy liền tiến lên. Diệp Phỉ vội vàng nói: “Không cần phải cảm ơn, chỉ là chút việc vặt. Cô nên…”
Hô!
Lời còn chưa dứt thì ở trên đỉnh đầu liền rơi xuống một vật nặng vào đầu cô. Đầu ốc bỗng trở nên trống rỗng khiến cho cơ thể không tự chủ được té về phía trước. Đôi mắt trở nên mong lung, trong tai cũng ong lên vài tiếng. Sau đó cô liền thấy bé trai kia xoay người lại nắm lấy một cây kéo vẫn đọng lại một vệt máu khô.
Còn nữ nhân vẫn đang nằm trên bỗng ngồi thẳng dậy giống như ác quỷ với khuôn mặt trắng xám cùng nụ cười dữ tợn đầy tham lam.
Ý thức của cô tựa như sắp bị đau đớn nhấn chìm. Diệp Phỉ liền dùng sức lắc mạnh đầu hai cái mới có thể lấy lại chút tỉnh táo, tai cũng dần lấy lại thính giác liền nghe thấy người phụ nữ kia cười nói: “Tiểu Kiệt hôm nay làm rất tốt. Có hai kẻ này thì chúng ta có thể no nê được một thời gian rồi.”
“Cảm ơn mẹ.” Bé trai nhe răng cười dùng sức gật đầu.
Diệp Phỉ lúc này mới nhìn thấy hàm răng đầy thịt hồng và tơ máu mang đầy vẻ quỷ dị cùng tà ác.
Cô cảm thấy lạnh cả da đầu, cố hết sức quay lại nhìn về phía Vưu Tiềm cũng đang nằm bất tỉnh trên mặt đất cùng bảy tám cục gạch xung quanh.
“Tại sao… lại làm vậy?” Diệp Phỉ khó khăn nói, cố gắng đứng lên nhưng cơn đau trên đầu khiến cô không cách nào làm được.
“Đi gặp diêm vương mà hỏi đi!” Người phụ nữ độc ác cười rồi móc ra sợi dây thừng dưới đệm nhanh chóng trói chặt Diệp Phỉ.
Diệp Phỉ cố gắng phản kháng nhưng lực bất tòng tâm không cách nào chống lại được liền bị trói chặt lại.
Người phụ nữ đứng lên phủi tai một cái mới móc ra một sợi dây thừng khác trói Vưu Tiềm lại. Làm xong tất cả cô mới thở ra một hơi nói với bé trai: “Lần sau nhớ đặt bẫy nhớ nhích ra một chút. Lúc nãy xém nữ hụt mất một người.”
Bé trai dùng sức gật đầu nói: “Con biết rồi thưa mẹ.”
Người phụ nữ sờ đầu bé trai rồi đi tới trước mở tủ lạnh làm toát ra cái mùi hôi thối cùng cực. Diệp Phỉ nhìn vào thứ ánh sáng lờ mờ của lạnh liền giật mình, tim đập loạn xạ không thể kiềm chế được.
Bên trong tủ lạnh chứa vài khúc xương vẫn còn dính một ít thịt và da người trên đó được xếp rất chỉnh tề. Ở phía trên còn xếp hai cái đầu lâu, một trong số đó đã bị móc ra hết phần thịt hai bên gò má, mũi cũng bị cắt mất. Kế bên còn đặt một cái tô sắt đựng đầy máu, bên trên còn đặt hai cái nhãn cầu cùng nửa cái bàn tay.
“Hai mẹ con cô ăn thịt người!” Diệp Phỉ khó tin thốt lên.
Người phụ nữ nghe tiếng liền quay lại nở nụ cười nói: “Đừng vội. Đầu tiên phải lóc hết da trên người cô rồi đem cắt ra chiên với tỏi và hành tím phi thơm. Khẳng định sẽ rất ngon đấy. Tiểu Kiệt thích nhất món này phải không nào?”
Bé trai ngây ngô gật đầu cười.
Diệp Phỉ ngẩn người khó tin nhìn, mãi đến khi người phụ nữ nói: “Lấy máu.” Mới đột ngột tỉnh lại nhìn người phụ nữ đang cầm trên tay một con dao phay dính đầy máu tiến về phía Vưu Tiềm.
“Giết tên này trước để tránh cậu ta tỉnh dậy lại gây ra rắc rối gì.” Nữ nhân ngồi xổm xuống nhìn về phía Diệp Phỉ nói: “Đừng vội, sẽ tới lược cô sớm thôi.”
Diệp Phỉ liều mạng giãy dụa, nước mắt cũng từ khóe mắt chảy ra. Cô khóc không phải sợ cái chết mà vì việc chính mình vạ lây tới Vưu Tiềm.
Cô bỗng nhớ tới lời nói của Lâm Siêu ba ngày trước.
Chấp niệm chính là nhược điểm!
Tất cả những việc này xảy ra đều do chấp niệm bản thân tạo thành!
Là tôi hại anh…
Lòng cô tràn ngập sự hối hận nhìn về phía Vưu Tiềm.
Người phụ nữ cười một tiếng vung cây dao phay trong tay nhắm xuống yết hầu Vưu Tiềm.
“Không!” Diệp Phỉ quát to một tiếng rồi từ mặt đất nảy lên đâm vào ngực người phụ nữ. Một dao liền bổ xuống vai cô, khiến máu bắn lên khắp nơi mang theo vẻ đau đớn kích thích máu chảy nhanh hơn rồi từ từ biến hóa…
Người phụ nữ phải lùi lại hai bước mới đứng vững, hai mắt tức giận nhìn Diệp Phỉ nói: “Nếu như ngươi muốn chết sớm thì tốt thôi!” Người phụ nữ cằm dao phay nhắm vào phần gáy của Diệp Phỉ bổ xuống.
Viền mắt Diệp Phỉ chảy ra dòng lệ nóng, nhìn thẳng vào người phụ nữ mà chẳng quan tâm tới cây dao phay đang bổ xuống. Từ tận trong đáy lòng cô chỉ có một thứ ý nghĩ đang gào thét tận tâm cang: “Giết, giết, giết…”
Ý định giết người dần tăng cao. Trong cả cuộc đời cô chưa hề căm hận ai đến nỗi khiến cho mọi đau đớn đều biến mất chỉ còn lại sự điên cuồng.
Ầm!
Người phụ nữ bị Diệp Phỉ đụng bay ngược ra tới hai, ba mét rồi va mạnh vào chiếc tủ lạnh.
Viền mắt Diệp Phỉ đỏ lên, mắt như tan vỡ chảy ra hàng lệ máu khiến cho khuôn mặt thanh tú mang theo vẻ ngoài vô cùng dữ tợn.
Giết! Giết Giết!
Diệp Phỉ vọt tới trước mặt người phụ nữ rồi dùng đầu đập điên cuồng vào người ả!
Ầm! Ầm! Ầm!
Người phụ nữ muốn dùng tay ngăn cản nhưng liền bị đầu của Diệp Phỉ đánh vỡ cả xương, khiến cho ả hét lên một tiếng thê thảm. Thân thể bị đóng lên trên tủ lạnh, xương cốt ở phần ngực cũng gãy rụng.
Diệp Phỉ rơi vào trạng thái điên cuồng tiếp tục dùng đầu đập tới.
“Xin đừng…” Người phị nữ thống khổ kêu lên nhưng Diệp Phỉ như không hề nghe thấy vẫn tiếp tục điên cuồng. Chờ tới khi Diệp Phỉ tỉnh táo lại mới nhận ra người phụ nữ đã không thể phát ra tiếng động nào nữa, phần ngực tựa như bị voi dẫm qua chỉ còn lại be bét thịt và máu. Miệng ả chảy ra dòng máu đen, nội tạng cũng đã bị phá nát đến mức không thể phân biệt ra được cái nào ra cái nào.
Diệp Phỉ thở hồng hộc nhớ lại từng khoảng khắc vừa xảy ra.
Một lát sau nàng mới nhìn về phía bé trai đã bị dọa đến ngây ngốc.