Chương 29: Chương 29: Tuyệt mệnh đào vong!

Chạy!

Lông tóc trên người Lâm Siêu dựng đứng, toàn thân co rút không nói hai lời nhanh chân bỏ chạy. Trong lòng hắn không ngừng gầm rú: "Vì sao virus bộc phát chưa tới mười ngày mà con cá sấu biến dị này lại to khổng lồ như thế."

Không thể tin được, hoàn toàn không tuân theo thường thức sinh vật, không biết mấy ngày vừa qua nó đã ăn bao nhiêu con quái vật biến dị để tiến hóa đến trình độ này!

Ầm!

Lưới sắt kiên cố của chuồng nuôi thú giờ yếu ớt như mạng nhện, bị chân trước của con cá sấu khổng lồ đụng phải liền bị hất tung một cách dễ dàng.Mỗi bước chân của nó làm chấn động cây cối xung quanh, để lại trên mặt đất từng cái dấu chân sâu hoắm.

Tốc độ tăng cường!

Lâm Siêu ngừng sử dụng ánh sáng ẩn giấu thân thể, tiết kiệm năng lượng để có thể sử dụng Tốc độ tăng cường lâu hơn.

Tốc độ của hắn giờ nhanh gấp mười sáu lần người bình thường hóa thành một đạo ảo ảnh màu đen, trong chớp mắt đã lướt qua khoảng cách mấy trăm mét, cảnh sắc xung quanh vụt qua phía sau nhanh như chớp, nếu như không có động thái thị giác hắn sẽ không thể nào khống chế được tốc độ khủng khiếp như vầy, chắc chắn sẽ va đập vào cây cối xung quanh.

Vụt!

Hắn chạy vào trong rừng cây!

Nhanh !Nhanh! Nhanh!

Lâm Siêu dốc sức liều mạng mà chạy, để nâng cao tốc độ, ngay cả côn sắt theo hắn bấy lâu nay đánh chết không biết bao nhiêu hủ thi và quái vật cũng đem vứt đi.

Oanh! Oanh! Oanh!

Tốc độ con cá sấu khổng lồ rất nhanh, thân hình to lớn khiến cho mỗi bước của nó vượt qua khoảng cách hơn mười thước, tuy Lâm Siêu đã thi triển tốc độ tăng cường nhưng khoảng cách giữa hai bên không hề kéo giãn ra mà còn nhanh chóng thu nhỏ lại.

Sau khi tiến vào trong rừng cây khoảng cách hai bên mới duy trì trong cự ly trăm mét.

Rầm!

Cây đại thụ nào va chạm với con cá sấu khổng lồ cũng bị đụng ngã rạp sang hai bên, cứng rắn mở ra một con đường lớn.

Không cần phải quay đầu lại Lâm siêu cũng cảm giác được khoảng cách giữa mình và con cá sấu chúa kia càng ngày càng gần, chỉ cần hơi chậm lại nửa nhịp là sẽ bị nó nuốt sống.

Rừng cây đã sắp hết, phía trước là bãi cỏ bằng phẳng.

Sắc mặt Lâm Siêu cực kì khó coi, địa hình bằng phẳng như thế mình sẽ nhanh chóng bị nó đuổi kịp, mà khoảng cách từ đây tới cống thoát nước còn rất dài.

“Chết tiệt!”

Lâm Siêu cắn đứt môi, dùng cảm giác đau nhức để kích thích thần kinh bình tĩnh lại.

Sưu!

Vừa ra khỏi rừng cây thân thể hắn lập tức lướt ngang sang phải, băng băng lao đi.

Cá sấu chúa vừa bò ra khỏi rừng cây liền gào thét đuổi theo, tiếng gào của nó như cuồng phong thổi bay những thân cây nhỏ.

Sắc mặt Lâm Siêu tái nhợt, điên cuồng tăng tốc!

Nhanh…Nhanh…Nhanh.

Trong lòng Lâm Siêu không ngừng la hét nhưng tốc độ của hắn đã tới cực hạn, không thể nhanh hơn được nữa.

Trên đỉnh đầu hắn xuất hiện bóng đen che khuất ánh mặt trời, mùi tanh hôi không ngừng xông vào mũi.

Trong lòng Lâm Siêu đã bắt đầu lạnh lẽo, đột nhiên trong tầm mắt hắn xuất hiện một đàn thú…một đàn ngựa vằn biến dị.

Ý chí cầu sinh mãnh liệt lóe lên trong mắt hắn, hắn gầm nhẹ rồi như một viên đạn màu đen vọt tới đàn ngựa vằn.

Sưu!

Khi hắn chạy tới gần, đám ngựa vằn biến dị lập tức bị quái vật khổng lồ phía sau Lâm Siêu hù dọa, lồng lộn hí vang chạy trốn khắp nơi.

Đám sinh vật biến dị này tuy đã thay đổi tập tính trở thành loại sinh vật hung tàn khát máu nhưng vẫn còn lưu lại một ít trí khôn và bản năng, khi đối mặt với con cá sấu chúa vẫn còn biết theo bản năng mà chạy trốn.

Nhưng con quái vật to lớn kia không thèm để ý đến chúng, đồng tử màu xanh lè độc ác của nó vẫn ghim chặt thân hình Lâm Siêu, dường như không bắt được hắn sẽ không bỏ qua.

Lâm Siêu nhanh chóng phát hiện chuyện này, cả người lạnh buốt, hắn đã nghĩ rằng chỉ cần dắt con cá sấu này vào giữa đàn ngựa vằn là nó sẽ không tiếp tục truy đuổi mình. Dù sao mình cũng không đủ nhét kẽ răng của nó, còn đàn ngựa vằn thì không nói thân thể hay số lượng cũng đủ cho nó ăn no nê.

Thật không ngờ con quỷ này lại thù dai như thế, dục vọng ăn uống cũng có thể kiềm chế được.

Lâm Siêu chợt nghĩ ra, nhất định con cá sấu chúa này hận thấu xương mình vì nó nghĩ mình là đồng bọn của con hắc tinh tinh chết tiệt kia.

Trong lòng hắn vô cùng buồn bực nhưng chỉ có thể tiếp tục chạy trốn.

Cũng may cho hắn, đàn ngựa vằn đang hoảng loạn tạo thành không ít cản trở, con nào không chạy trốn kịp mà đụng phải móng vuốt con cá sấu chúa đều bị giẫm nát, máu tươi bắn ra khắp nơi.

Thân hình Lâm Siêu như con cá nhỏ không ngừng luồn lách trong đàn ngựa vằn.

Khoảng cách cũng không giãn ra, chỉ tạm thời không thu nhỏ lại.

Lâm Siêu không có thời gian xả hơi, vẫn cố gắng duy trì tốc độ như thế, rốt cục cũng chạy tới biên giới của khu vực này, ở đây cũng có lưới sắt cách ly hai khu vực, bên kia lưới là một rừng cây rộng lớn có rất nhiều loài chim….

Có chim Công biến dị, Đại Bàng biến dị có bộ lông màu vàng, một ít Thiên nga đen biến dị…đều là động vật quý hiếm của quốc gia.

Lâm Siêu không cần suy nghĩ, nhảy qua lưới sắt tiến vào trong rừng cây.

Đám chim Công biến dị ở gần lưới sắt lập tức kêu to chạy tới gần Lâm Siêu, đôi cánh xòe ra để lộ hoa văn trông như mười con mắt dữ tợn nhìn rất sống động, nhìn Lâm siêu chằm chằm.

Hắn không hề bị chúng hù dọa, nhờ tốc độ cực nhanh lướt qua mà không hề nhìn lại.

Lũ chim Công biến dị vừa đuổi theo Lâm Siêu được vài bước đã bị thanh âm rung động của mặt đất chấn kinh, vừa quay đầu lại nhìn…trong mắt chúng chợt xuất hiện bàn chân cực lớn.

Ầm!

Con cá sấu chúa bò qua, đám chim Công bị dẫm nát như kiến!

Lâm Siêu thấy chỗ nào trong khu nuôi chim có đàn thú tụ tập là chạy tới, muốn dùng những con chim biến dị này kích thích cảm giác đói khát của con cá sấu chúa nhưng hắn đã chạy qua ba đàn chim mà nó không hề có hứng thú dừng lại ăn uống, vẫn kiên nhẫn đuổi theo hắn.

Lâm Siêu tiếp tục chạy, chỉ cần ra khỏi vườn bách thú vào trong khu vực của nhân loại, dựa vào đám hủ thi không biết sợ hãi kia cản trở con cá sấu chúa là mình sẽ có thời gian để trốn thoát.

Vượt qua khu nuôi chim.

Cảnh vật xung quanh khu vực mới này cũng không có khác biệt gì nhiều, cũng có rừng cây, trên mặt cỏ bằng phẳng còn đọng lại mấy vũng nước tiểu.

Trên bãi cỏ có vài con mãnh hổ biến dị đang nằm, con to nhất nhìn chẳng khác nào con voi, chắc là đã biến dị lần thứ hai.

Lâm Siêu nhanh chóng chạy qua chúng.

Lũ biến dị mãnh hổ trông thấy hắn, lập tức từ bộ dáng buồn ngủ uể oải đứng dậy, trong mắt lộ ra hung quang phóng tới.

Mới chạy được vài bước, chúng đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn con quái vật đang đuổi theo Lâm Siêu, lập tức như chuột thấy mèo, thân thể run rẩy chạy trốn khắp nơi, ngay cả con hổ biến dị to như con voi cũng chạy mất xác.

Nó còn không bằng một cái chân của con cá sấu chúa kia!