Gào... Gào!
Đám hủ thi đuổi theo tiếng động cơ từ bốn phía chạy tới vây quanh chiếc xe. Chiếc xe ô tô lúc này giống như một miếng nam châm hút tất cả bọn chúng lại đây!
Đưa mắt nhìn theo thì chỉ thấy xung quanh chiếc ô tô đã tụ tập hơn một trăm con hủ thi thành một khu vực đen xì xì, từ bên trong những cái cổ họng hôi thối phát ra từng tiếng gào thét khàn khàn. Chỉ riêng những tiếng gầm rú hung ác kia đã khiến người ta cảm thấy sởn hết gai ốc. Huống chi là bị nhiều cái lỗ hôi thối vây quanh như vậy, kể cả là những người lính già đã quen nhìn người chết cũng bị dọa cho run rẩy khắp người.
Ầm! Ầm!
Ở phía trước có hai con hủ thi lao tới chặn đầu xe, Lâm Siêu không tránh mà còn tăng tốc đâm chúng bay từ trước mũi xe ra sau ra xe rơi vào đám hủ thi đang đuổi theo đằng sau.
Tấm kính chắn gió bị đầu của một con hủ thi đụng cho nứt ra như một tấm mạng nhện khiến tầm nhìn của hắn bị chia thành từng vết nứt nhỏ. Lâm Siêu híp mắt lại, bàn chân vẫn tiếp tục nhấn ga, chiếc ô tô dùng vận tốc 80 km/h chạy trên đường cái, vừa chạy hắn vừa tránh phải tránh trái những chướng ngại vật trên đường.
Đám người Sở Sơn Hà đang rất cẩn thận đi theo rặng cỏ bên đường tiến về phía trước. Ngay khi nghe thấy tiếng động do Lâm Siêu gây ra, bọn họ nhìn về phía chiếc xe hơi đang bị hơn trăm con hủ thi dữ tợn đuổi theo thì đều cùng cảm thấy rợn hết tóc gáy.
Ánh mắt Sở Sơn Hà trở nên phức tạp, y không ngờ mình sẽ được một người vừa mới gặp sử dụng cách liều mạng như vậy để cứu giúp. Tinh thần vô tư như vậy cũng khiến y cảm thấy tự ti!
- Nếu như cậu có thể sống sót, cái mạng này của tôi chính là nợ cậu!
Sở Sơn Hà nhìn chiếc xe hơi màu đen mà thầm nói ở trong lòng.
Vẻ mặt của Tiểu Tống trở nên kính nể, trong lòng âm thầm cổ vũ Lâm Siêu cố gắng lên. Đúng lúc này, ở phía trước chiếc xe hơi màu đen bỗng có hai chiếc xe hơi bị cháy chắn ở giữa đường ngăn giữa làn xe chạy.
- Không hay rồi!
Tiểu Tống bỗng nhiên biến sắc.
Dĩ nhiên Sở Sơn Hà cũng nhìn thấy điều này, sắc mặt của y lập tức trở nên khó coi. Dựa vào tốc độ đuổi theo nhanh chóng của hủ thi thì chỉ cần chiếc xe hơi dừng lại một chút là sẽ bị chúng đuổi kịp. Hai chiếc xe kia quả đúng là vật ngăn cản trí mạng!
Hai vị bác sĩ và nữ y tá ở bên cạnh cũng cảm thấy căng thẳng. Hiện giờ bọn họ còn chưa đi hết một nửa con đường, nếu như đám hủ thi này ăn hết thịt Lâm Siêu thì bọn họ chính là những người tiếp theo.
Lúc này, dưới cái nhìn căng thẳng của mấy người, chiếc xe hơi màu đen không giảm tốc từ từ mà đột nhiên chậm lại, thân xe cũng bỗng nhiên bị đung đưa!
- Bị hoảng loạn ư?
Trong lòng Sở Sơn Hà bỗng nặng trĩu.
Nhưng, ngay một giây sau đó, y đột nhiên mở to hai mắt ra nhìn chiếc xe hơi một cách bất khả tư nghị.
Chỉ sau một vài lần đung đưa, chiếc xe hơi bỗng nghiêng hẳn hai bánh về một bên chạy bằng hai bánh bên còn lại.
Vút!
Chiếc xe hơi màu đen chọn một góc chính xác đi xuyên qua khoảng trống giữa hai chiếc xe kia vọt lên phía trước!
Tiểu Tống, hai vị bác sĩ và nữ y tá kia cùng há hốc mồm. Nhất là người nữ y tá kia, cô không dám tin vào hai mắt mình nữa. Kỹ thuật lái xe vô cùng thần kỳ như vậy chẳng phải chỉ có trên TV thôi sao?
Sở Sơn Hà hơi thừ người ra, không phải nói cổ võ giả không thích khoa học kỹ thuật ư? Kể cả là vật phẩm thiết yếu như điện thoại bọn họ cũng rất ít khi sử dụng tới vì sợ cơ thể sẽ bị ảnh hưởng bởi từ trường hay sao? Vì sao hắn lại có kỹ thuật lái xe cao như vậy?
Sau khi đi qua chướng ngại vật, chiếc xe hơi màu đen tiếp tục phóng nhanh về phía trước.
Sở Sơn Hà thấy đám hủ thi đã bị dụ đi rất xa liền lập tức kêu mấy người đẩy nhanh tốc độ lên. Năm phút sau, mấy người bọn họ đã đi tới cuối đường, ở đây đã không còn nhìn thấy bóng dáng của con hủ thi nào nữa, tất cả đều bị Lâm Siêu dụ đi chỗ khác.
Mà trong tầm mắt của bọn họ lúc này cũng không nhìn thấy tăm hơi chiếc xe ô tô màu đen kia nữa.
Mấy người ngồi chờ ở ven đường.
Gương mặt của Tiểu Tống hiện lên vẻ thương tiếc, nói:
- Đúng là một người tốt. Nếu như ở trong quân đội mà nói thì nhất định phải là một nhân vật hàm Thiếu tướng. Đừng nói hiện giờ thế giới đang trong thời kỳ hỗn loạn, mà coi như trong thời đại hòa bình thì cũng chỉ có rất ít người vô tư như vậy!
Vị phó viện trưởng kia nhìn xung quanh thấy trên con đường vắng chỉ có tiếng gió lạnh thổi vù vù, khắp nơi vẫn còn có những thi thể người bị giết hại đang nằm khiến y sợ run cả người, nói nhỏ:
- Không bằng chúng ta đi đến nơi tiếp ứng phía trước đi?
Ánh mắt Sở Sơn Hà chuyển từ hướng Lâm Siêu quay về phía người bác sĩ kia, gã nhìn y một cách lạnh lùng, giọng nói sắc như một lưỡi dao găm:
- Chúng ta đã hẹn nhau ở chỗ này rồi, ông vừa mới được cậu ta cứu mà giờ lại bỏ mặc cậu ta như thế, ông thấy vậy hợp lý sao?
Vị phó viện trưởng kia không ngờ rằng người đối với mình khá nhã nhặn từ trước đến giờ như Sở Sơn Hà lại nói ra những câu sắc bén như vậy, nhất thời gương mặt của ông ta cũng hơi đỏ lên. Nhưng ông ta vẫn không bỏ qua việc khuyên nhủ, y cố gắng khống chế ngữ khí của mình, giọng nói mang theo sự thương tiếc, thở dài nói:
- Cậu ấy bị nhiều hủ thi đuổi theo như vậy, phỏng chừng cũng đã lành ít dữ nhiều rồi. Chúng ta cứ chờ đợi như vậy, ngộ nhỡ có một đám hủ thi khác lại kéo đến có phải là đã làm uổng phí tâm huyết của cậu ấy rồi không? Nếu cậu ấy ở dưới suối vàng biết được thì cậu ấy sẽ được an lòng được ư?
- Đồ con rùa họ Tuyền!
Tiểu Tống không thể nghe được thêm nữa, y căm giận nhìn gã, nói:
- Đây là lần đầu tiên tôi biết được thì ra con người còn có thể hèn hạ và vô liêm sỉ như vậy. Hơn nữa ông còn là một bác sĩ, một vị phó viện trưởng, tấm lòng lương y như từ mẫu và lòng nhân ái của ông đâu mất rồi. Ông vứt bỏ một con người vừa mới dùng tính mạng để cứu ông, lương tâm của ông sẽ được yên hay sao? Hay ông chính là một người không có lương tâm?
Sở Sơn Hà phất tay, ý bảo gã không nên nói tiếp nữa. Y ngẩng đầu lên nhìn vị phó viện trưởng kia, đôi mắt lạnh như băng, nói:
- Ông hãy nhớ kỹ việc này, tôi cứu các người là vì tuân theo sứ mệnh của một quân nhân. Hơn nữa, hiện giờ toàn bộ thế giới đang bị siêu vi-rút xâm chiếm, Viện khoa học kỹ thuật đang rất cần lực lượng như các người. Nếu như các người không có cống hiến nào cho Viện khoa học kỹ thuật thì đích thân tôi sẽ tới bắt ba người!
Sắc mặt của phó viện trưởng trở nên khó coi, nói:
- Thượng úy Sở, không thể nói như vậy...
Sở Sơn Hà giơ tay lên cắt ngang lời y, lạnh lùng nói:
- Ngoài ra, tôi còn một điều nữa muốn nói, từ bây giờ trở đi, Lâm Siêu chính là anh em của tôi, tôi không cho phép bất cứ người nào có ý đồ không tốt đối với cậu ấy. Nếu như có ai làm trái, cho dù không làm quân nhân nữa thì tôi cũng sẽ giết chết người đã hại huynh đệ của mình.
Phó viện trưởng há hốc miệng, y cảm nhận được từ sâu trong đôi mắt gã toát lên ý định giết người thật thì miệng y bỗng cứng lại không nói ra được câu nào nữa. Những từ còn đang mấp mé ở cổ họng cũng bị y nuốt ngược trở lại.
Y không hề nghi ngờ về việc nếu như mình nhắc lại đề nghị bỏ đi thì chắc chắn sẽ bị một phát súng vỡ đầu.
Mười phút, hai mươi phút đồng hồ.
Thời gian từ từ trôi qua.
Trong nháy mắt đã qua nửa tiếng đồng hồ.
Sắc mặt Sở Sơn Hà càng lúc càng trở nên u ám. Trên thực tế, ngay cả gã cũng không cho rằng Lâm Siêu có thể sống mà trở lại được. Hắn chọn chờ đợi vì chỉ muốn giữ lại cho mình một chút hy vọng, hy vọng có thể xuất hiện một việc kỳ tích. Thế nhưng hiện giờ đã trôi qua thời gian lâu như vậy, hẳn là Lâm Siêu đã...
Tiểu Tống lặng yên ngồi ở ven đường, gã cúi đầu nhìn bàn tay mình. Mới vừa rồi, chính bàn tay này đã đưa súng cho cậu thanh niên gần hai mươi tuổi kia. Vậy mà bây giờ, người thanh niên đang cầm súng của họ đã vì bọn họ mà dụ hơn trăm con hủ thi đuổi theo mình...
Gã nắm chặt tay lại.
Ánh mắt Sở Sơn Hà đang ở phương xa từ từ quay trở về. Thần sắc của y có chút thẫn thờ, giọng nói trở nên khàn khàn:
- Đi thôi.
Tiểu Tống đứng lên, đúng lúc gã chuẩn bị xoay người thì đôi mắt lại chợt nhìn thấy một cái chấm đen phía xa xa. Cơ thể của gã khẽ rung lên, gã bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn về hướng đằng kia.
Là cậu ta!
Cậu ta còn sống!
Tiểu Tống ngay lập tức trở nên kích động, hốc mắt gã bỗng trở nên ươn ướt, gã không quan tâm gì hết mà chạy như điên về phía bên kia.