Chương 12: Chương 12: Súng B2

"Cậu là Võ giả cổ sao?" Sở Sơn Hà vô cùng hào hứng hỏi thăm.

Lâm Siêu lắc đầu, hắn đã từng gặp Võ giả cổ, là người nhận được truyền thừa từ xa xưa, có kỹ xảo cận chiến cực kỳ mạnh mẽ. Đa số các cổ võ giả đều là người của liên minh, đạt kỹ xảo chiến đấu cấp D, một số thành viên trung tâm có kỹ xảo trên cấp B1. Nghe nói mấy lão quái trong liên minh đều là đại sư sở hữu kỹ xảo cận chiến cực mạnh cấp S.

Cấp độ S là át chủ bài.

Tượng trưng cho tượng đài cao!

Cho dù là người tiến hóa hay là kỹ xảo chiến đấu, chỉ cần đạt tới cấp S thì đều là nhân vật siêu phàm, chuyện sinh tồn với họ vốn không cần phải suy nghĩ. Cái bọn hắn muốn là làm sao có thể thống trị thế giới, trở thành Chúa Tể duy nhất!

"Sao lại không phải. . ." Sở Sơn Hà cảm thấy Lâm Siêu không nói thật, không phải Võ giả cổ thì sao lại có sức chiến đấu mạnh tới vậy, chẳng lẽ là cao thủ võ thuật? Y suy nghĩ một chút nhưng cũng không hỏi nữa. Mỗi thứ đều có quy tắc giới hạn, giống như chuyện mình là một quân nhân, nếu không phải đang trong giai đoạn đặc thù thì y cũng sẽ không nói ra thân phận của mình, bằng không sẽ bị phạt nặng.

Y vươn tay, cảm kích nói: "Lần này nhờ anh cứu giúp, nói không chừng tôi sẽ chết dưới tay đám quái vật buồn nôn này."

Lâm Siêu lắc đầu, nói: "Mạng anh lớn, không dễ chết như vậy."

Lời này của hắn là nói thật. Nếu như hắn không tới thì Sở Sơn Hà này vẫn có thể sống tiếp, trong lịch sử, sau khi Sở Sơn Hà trở thành người tiến hóa cấp S mới chết, mà từ giờ tới lúc đó còn tới mấy năm nữa.

Sở Sơn Hà đương nhiên không hiểu ý của Lâm Siêu, chỉ nghĩ rằng hắn đang khích lệ mình, bèn hặc hặc cười nói: "Người anh em nói phải, đời này tôi đã nếm qua không ít đạn mà vẫn có thể sống tới bây giờ. Mấy con quái vật này không xứng cướp đi mạng của tôi."

Lâm Siêu khẽ gật đầu, liếc mấy người họ rồi nói: "Mọi người chuẩn bị đi đâu?" Hắn không muốn vì sự xuất hiện của mình mà thay đổi cuộc đời Sở Sơn Hà, những nhân vật truyền kỳ như y đều có kỳ ngộ của mình. Nếu như hắn can thiệp vào sẽ gây hiệu ứng hồ điệp, có thể sẽ làm cho bọn họ trở nên bình thường.

Đương nhiên, bọn họ cũng có thể vượt qua thành tựu kiếp trước.

Chẳng qua là Lâm Siêu cũng không muốn tự bồi dưỡng những người này bởi quá tốn tinh lực. Hắn vẫn quen sống một mình, thế nhưng cũng không ngại để lại một hạt giống trong lòng Sở Sơn Hà.

Đợi sau này, có lẽ nó sẽ nảy mầm.

"Bây giờ thế giới đã lâm vào hỗn loạn, thành phố này đã ngập trong biển quái vật. Anh em của tôi sẽ dẫn theo quân đội tới đón ta, chúng ta định đi tới nơi gặp mặt. Người anh em, thân thủ của anh tốt như vậy, có muốn gia nhập quân đội của chúng tôi không? Bây giờ thế giới hỗn loạn, chính là lúc kiến công lập nghiệp tốt nhất, bằng thân thủ của anh sẽ mau chóng trở thành thiếu tướng. Mà không biết nên xưng hô với người anh em thế nào?" Sở Sơn Hà nhìn chằm chằm Lâm Siêu, cố gắng lôi kéo hắn đi với mình.

"Tôi là Lâm Siêu." Lâm Siêu bình tĩnh nói: "Tôi tự do quen rồi, không thích ràng buộc trong quân đội. Bây giờ cũng rảnh, tôi sẽ đưa các anh tới nơi hẹn gặp."

Sở Sơn Hà thấy hắn cự tuyệt, có chút gấp, nói: "Lâm Siêu huynh đệ, tuy rằng thân thủ của anh rất tốt, thế nhưng quái vật trong tòa thành này rất nhiều, mấy kẻ biến dị này chỉ là số yếu nhất mà thôi, còn rất nhiều động vật cũng xảy ra biến dị, sức mạnh tăng lên đáng kể. Song quyền nan địch tứ thủ, anh theo tôi gia nhập quân đội, ít nhất cũng sẽ an toàn hơn bây giờ."

Lâm Siêu lắc đầu nói: "Chuyện này nói sau đi, bây giờ tôi sẽ đưa các anh đi."

Sở Sơn Hà thấy không thuyết phục được hắn, có chút thất vọng nói: "Lâm Siêu huynh đệ, sau này nếu anh muốn, hãy tới chỗ tôi, tôi luôn chào đón anh."

Lâm Siêu mỉm cười, nói: "Được."

"Được rồi, vậy chúng ta lên đường thôi." Sở Sơn Hà cởi mở cười, dẫn đầu đi tới trước, Lâm Siêu theo sát phía sau, tiếp đó là người tên Tiểu Tống, hai bác sĩ và nữ y tá. Sáu người đi chung với nhau, khí tức tỏa ra giống như ánh đèn trong đêm đen, có sức hấp dẫn chí mạng với đám quái vật xung quanh.

Điều này Lâm Siêu cũng biết, nếu như không có hắn thì năm người này chắc chắn không thể toàn bộ đều tới nơi được, nhất định sẽ có người ngã xuống dọc đường, thế nhưng chắc chắn một điều là Sở Sơn Hà là người sống.

Lần này vì muốn chôn một hạt giống thiện chí trong lòng Sở Sơn Hà, Lâm Siêu đành phải cứu cả mấy người còn lại. Tay trái nắm chặt gậy sắt, tay phải nói với binh sĩ tên Tiểu Tống kia: "Đưa súng cho tôi." Giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Tiểu Tống khẽ giật mình, có chút chần chờ, đây dù sao cũng là súng ống, nếu như. . .

Sở Sơn Hà nhìn thấy nét do dự trong mắt y, lập tức nói: "Đưa cho Lâm Siêu huynh đệ dùng đi." Tới giờ gã vẫn không thôi ý định lôi kéo Lâm Siêu. Bởi trong suy nghĩ của gã, Lâm Siêu là một cổ võ giả, có lẽ còn chưa từng thấy súng nên kỹ thuật chắc chắn là không tốt, lát nữa sẽ trả lại cho họ mà thôi.

Tiểu Tống nói: "Vâng" rồi lập tức đưa súng cho Lâm Siêu.

Lâm Siêu giơ tay đón lấy, tiện tay xem xét một chút đã thấy mấy khớp nối trên thân súng, chỉ cần dùng sức một chút lập tức có thể tháo ra.

Kiếp trước Lâm Siêu học chủ yếu về chiến đấu cận chiến, cũng không nghiên cứu nhiều về súng ống, kỹ năng về súng cũng chỉ ở cấp B2. Thế nhưng cấp B2 ở giai đoạn thời kỳ đầu tận thế thì đã tính là mạnh rồi. Phải biết rằng, bằng kỹ năng mở khóa cấp B của hắn thì ngoài khóa quốc khố và khóa kho đạn hạt nhân ra hắn đều có thể mở được, kể cả khóa điện tử, mật mã Virtual Network và các loại khóa khác nữa. . . hầu như chỉ cần là khóa đều có thể dùng tới kỹ năng mở khóa, bởi dù sao thì, kỹ năng này cũng là thứ hắn lấy được từ trong di tích.

Chỉ một kỹ năng mở khóa B1 đã mạnh tới vậy, có thể nói kỹ thuật dùng súng cấp B2 là bá đạo tới cỡ nào.

Mà cấp độ A, đương nhiên không cần nói, đó là cấp siêu phàm.

Về phần cấp độ S...

Cấp này đã đạt tới cực hạn.

Việc tháo gỡ là lắp ráp là cơ bản trong kỹ thuật dùng súng, Lâm Siêu nhìn ổ đạn bên trong, thấy có sáu viên, đủ bắn chết sáu con thú biến dị hoàng kim rồi.

Mọi người mau chóng đi về phía trước.

"Nơi hẹn là trung tâm thương mại, cách nơi đây chừng hai mươi dặm. Chúng ta đi xuôi theo dãy biển báo này sẽ tiết kiệm thời gian, hơn nữa cũng đỡ phải đi quanh co." Sở Sơn Hà nói rồi liếc Lâm Siêu một cái, mở miệng hỏi: "Ý của anh thế nào?"

Lâm Siêu khẽ gật đầu nói: "Được."

Nghe lời này, Sở Sơn Hà mới dẫn đội đi về phía trước.

Số lượng hủ thi trên đường rất nhiều, chúng lảo đảo đi lại như những bóng ma bên cạnh trạm xe bus và quanh đám cây ven đường. Tiểu Tống nhìn đám thi thể hư thối phía xa, vẻ mặt đau khổ nói: "Quái vật trên đường nhiều lắm, chúng ta đi qua như vậy sẽ bị chúng nhìn thấy mất."

"Nếu không, hay là chúng ta ngụy trang một chút?" Một bác sĩ đứng tuổi chậm rãi nói: "Mắt của đám quái vật này chỉ còn lòng trắng. Xét theo góc độ y học thì thị lực của chúng đã yếu tới mức không nhìn thấy gì nữa rồi, chúng chủ yếu đều dựa vào khứu giác. Vậy nên chỉ cần chúng ta ngụy trang che giấu mùi cơ thể là có thể lừa bọn chúng được."

Nghe lời này, sắc mặt cô gái trẻ mặc bộ váy y tá màu hồng tái nhợt đi, run rẩy nói: "Phó viện trưởng, như vậy quá nguy hiểm, nếu không may. . ."

Vị phó viện trưởng này lập tức lườm nàng một cái, nói: "Mỏ quạ đen, không nói lời nào không ai bảo cô câm đâu!"

Sở Sơn Hà trầm ngâm một lát rồi nói: "Tôi nghĩ có thể thử một chút, Lâm Siêu huynh đệ, anh thấy sao?"