Đổng Nguyên nhanh chóng đánh giá từ trên xuống dưới mấy người Lâm Siêu, thì thấy bên ngoài mấy người này vô cùng sạch sẽ, không hề giống với những người bình thường. Khi ánh mắt của hắn tiếp xúc với Phạm Hương Ngữ thì hơi dừng lại một chút, thấy thiếu nữ này tay cầm một cái ô che nắng ở trên đầu, gương mặt được che dấu đằng sau một chiếc khăn lụa màu đen, không thể nhìn rõ gương mặt nàng. Tuy nhiên, từ cái cằm thanh tú trắng mịn , da thịt trắng như tuyết ở hai bàn tay của thiếu nữ này, cùng với loại khí chất thanh nhã toát ra từ trên người nàng, loại khí chất này chỉ có được từ những gia đình đài các, quý tộc cổ xưa, thì hắn gần như có thể kết luận, thiếu nữ này chính là một mỹ nữ tuyệt sắc.
Tuy rằng, Hắc Nguyệt đứng bên cạnh cũng là một mỹ nữ xinh đẹp, nhưng đường nét gương mặt cùng gò má quá mức mạnh mẽ, kiên cường, vừa nhìn là có thế biết được thiếu nữ này có nội tâm mạnh mẽ, khác hoàn toàn với khí chất nhẹ nhàng thùy mị của Phạm Hương Ngữ.
Đổng Nguyên đối với hình tượng thiếu nữ yếu đuối xinh đẹp thì hầu như không có sức đề kháng, tim hắn loạn nhịp, trong lòng có cảm giác vừa muồn chiếm đoạt vừa muốn bảo vệ.
Có điều, tuy rằng hắn động lòng, nhưng miễn cưỡng có thể khắc chế được, mà những người khác khi nhìn thấy hai thiếu nữ xinh đẹp thì tất cả đều trợn tròn mắt, từ khi bệnh dịch bùng phát đến nay, đại đa số phụ nữ bọn họ nhìn thấy đều vô cùng bẩn thỉu, quần áo lôi thôi, trừ khi do thèm khát sinh lý mạnh mẽ còn không rất khó để bọn họ phát sinh dục vọng.
Nữ nhân không trang điểm cùng với nữ nhân lúc trang điểm khác nhau một trời một vực.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy được nữ nhân xinh đẹp như vậy, mười mấy thiếu nữ lúc trước đứng cạnh hai người Hắc Nguyệt và Phạm Hương Ngữ lúc này chẳng khác nào một đám vịt xấu xí, không làm cho người ta bộc phát dục vọng, đến hứng thú muốn nhìn qua cũng không còn.
Đổng Nguyên hít một hơi thật sâu, sống lưng vô tình ưỡn thẳng, cứng rắn nói: "Các nàng đều là Tiến Hóa Giả, các ngươi lựa chọn những người khác đi rồi mau chóng rời khỏi nơi đây."
Con mắt của người đàn ông trung niên dán chặt vào người Phạm Hương Ngữ và Hắc Nguyệt, nghe được lời Đổng Nguyên , hắn giận tím mặt, nói: "Chó má, lão tử đều muốn cả hai người này, cứ quyết định như vậy đi!"
Đổng Nguyên sắc mặt khó coi, cả giận nói: "Ngươi đừng có quá hung hăng ngang ngược, các nàng đều là Tiến Hóa Giả, muốn trao đổi thì cũng chỉ được lấy một người!"
Người đàn ông trung niên khẽ cau mày, trong lòng có một chút do dự, tuy rằng hắn coi thường Đổng Nguyên và những người còn lại, thế nhưng cũng không muốn áp bức đối phương quá mức, bằng không nếu bọn họ liều mạng một lần, nhân thủ mình mang tới sẽ bị tổn hại hơn nửa. Lúc trở về chắc chắn sẽ bị lão đại trừng phạt, dù sao chó săn không cần phải thể hiện tốt quá, dưới mắt nhiều người đều đang mong đợi hắn bị thất sủng.
"Được, một thì một!" Người đàn ông trung niên cân nhắc một lúc rồi rốt cục cắn răng đồng ý.
Đổng Nguyên đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn biết lấy tính cách háo sắc của người đàn ông này, khi nhìn thấy mỹ nữ như vậy nếu như không được chọn lấy một người, thì tuyệt đối không bao giờ giảng hòa, vì lẽ đó mỗi người chỉ có thể lùi một bước.
"Dùng người này trao đổi." Đồng Nguyên chỉ tay về Hắc Nguyệt, hắn rất thích Phạm Hương Ngữ, chắc chắn sẽ không để người đàn ông trung niên mang đi.
Người đàn ông trung niên cũng không có phản đối, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Qua bảy ngày, chúng ta sẽ quay lại mang người kia đi nốt, các ngươi hãy chăm sóc nàng cho tốt, nếu không…Hừ!"
Tưởng Nguyệt thấy bọn họ đã thỏa thuận xong xuôi, không khỏi gấp gáp hỏi: "Đổng thủ lĩnh không thể được, các nàng đều là Tiến Hóa Giả, nếu như cứ trao đổi như thế người thiệt thòi sẽ là chúng ta, chúng ta có thể dùng ba người bình thường để trao đổi, Tiến Hóa Giả quá quý giá!"
Đổng Nguyên nhìn nàng một cái, khẽ thở dài: "Hết cách rồi, các nàng thực sự quá xinh đẹp, lấy cá tính của lão quỷ háo sắc này, tuyệt sẽ không bỏ qua."
Tưởng Nguyệt cắn môi dưới, sắc mặt phức tạp nhìn Lâm Siêu và Hắc Nguyệt, nói: "Xin lỗi, tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ thành như vậy, nếu sớm biết ngày hôm nay họ tới, tôi sẽ để cho mọi người ngày mai mới trở về căn cứ, tôi xin lỗi…"
Lâm Siêu phảng phất không nghe thấy lời nàng nói, tự nhiên quay người hướng người đàn ông trung niên đi đến.
Hắc Nguyệt vẻ mặt vô cùng giận dữ, nàng không nghĩ tới những người này lại vô liêm sỉ đến vậy, coi nữ nhân như "Hàng hóa" tiến hành trao đổi, nếu không phải Lâm Siêu không nói gì, thì nàng sớm đã muốn rút đao chém chết Đổng Nguyên, sau đó lại tiếp tục giết chết người đàn ông trung niên kia, còn nếu không thể giết được thì đó lại là chuyện khác.
Phạm Hương Ngữ nghiêng đầu nhìn Đổng Nguyệt, khóe miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Ngươi có phải rất yêu thích ta, tìm cách che chở ta, ta phải làm cách nào để cảm ta ngươi đây?"
Đổng Nguyên nghe được âm thanh ngọt ngào nhẹ nhàng của nàng trong lòng trở nên yếu đuối, mặt đỏ như gấc, nói: "Không có gì, đây là việc tôi nên làm, chỉ đáng tiếc là người bạn kia của cô lại bị bọn họ bắt đi."
"Ta rất cảm ơn ngươi."
Phạm Hương Ngữ đi tới gần, hơi thở nàng thoang thoảng như hoa lan, bàn tay vuốt nhẹ gương mặt hắn, nói: "Chúc ngươi nhiều may mắn nha…"
Nói xong, tiếng cười trong trẻo lanh lảnh ngân vang như tiếng chuông , bàn tay nàng rút về, kéo nhẹ mép váy lên rồi đi xuống bậc thang, bám sát sau lưng Lâm Siêu, đồng thời quay đầu làm mặt quỷ lè lưỡi với Đổng Nguyên một cái.
Đổng Nguyên cảm giác toàn thân khô nóng, hắn ngây người nhìn Phạm Hương Ngữ, bỗng nhiên cảm thấy trên mắt rất nóng, cảm giác như lần đầu tiên biết yêu, không chỉ trên mặt thấy nóng mà toàn thân cùng trở nên nóng rực, máu trong cơ thể dường như đang sôi trào, trái tim đập mạnh.
"Lẽ nào mình thật sự thích cô ấy?" Đầu óc Đổng Nguyên có chút ngơ ngẩn, hắn chưa bao giờ có cảm giác vừa gặp đã nảy sinh tình yêu như vậy, cảm giác này là như thế nào…
"Thủ lĩnh, cậu làm sao vậy…?" Đột nhiên Tưởng Nguyệt phát ra tiếng thét kinh hãi.
Đổng Nguyên sửng sốt một chút, nhìn nàng nói: "Làm sao?"
Tưởng Nguyệt chỉ tay vào mặt hắn, sợ hãi kêu lên:"Mặt cậu, mặt của cậu…"
"Mặt tôi?"
Đổng Nguyên theo bản năng đưa bàn tay lên sờ vào mặt, lập tức cảm giác da mặt mình vô cùng nóng bỏng, đồng thời có cảm giác hơi nhớp nháp dinh dính, dường như gương mặt mình đang ướt đẫm mồ hôi, hắn dùng bàn tay lau một cái, cúi đầu nhìn , lập tức con ngươi co rụt lại, gương mặt hoàn toàn biến sắc.
Chỉ thấy bàn tay hắn chẳng biết từ lúc nào đã biến thành màu tím nhạt.
"Chuyện…chuyện này…" Da đầu hắn trở nên tê dại, toàn thân nổi da gà, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Phạm Hương Ngữ đi xuống bậc thang, bàn chân dẫm lên mặt tuyết, khóe miệng cong lên một cái nở nụ cười.
Người đàn ông trung niên nhìn mấy người Lâm Siêu đi tới gần, trong lòng nổi lên một cảm giác kỳ quái, cùng không kiên nhẫn, nói: "Tiểu tử, mày là ai vậy, chúng tao chỉ cần nữ nhân, nam nhân cút đi."
Lâm Siêu bình tĩnh nói: "Mang chúng ta đi đến căn cứ của ngươi."
"Đixx mẹ mày, lão tử nói rồi, nam nhân cút, chúng tao không nhận thứ rác rưởi, biết chưa?" Người đàn ông trung niên có cảm giác nói chuyện với Lâm Siêu chẳng khác nào hạ thấp phẩm giá của mình, ngẩng đầu nhìn về phía Đổng Nguyên nói:" Đổng tiểu tử, thằng chó này là ai, mau bảo nó cút đi, nếu không ta sẽ động thủ….Ồ? Đổng, Đổng tiểu tử?"
Hắn trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn Đổng Nguyên, giờ khắc này da thịt toàn thân Đổng Nguyên đã chuyển sang màu tím nhạt, sắc mặt vô cùng khó coi giống như màu gan heo vậy, rất là quỷ dị.
"Ngươi làm sao…" Hắn vừa mới theo bản năng mở miệng ra nói, bỗng nhiên có cảm giác cổ họng bị nghẹn lại, rồi có cảm giác cổ họng bị một bàn tay vô cùng cứng rắn mạnh mẽ bóp chặt lấy!
Hai chân hắn dần dần bị nâng lên khỏi mặt đất, ánh mắt đang nhìn Đổng Nguyên ngay lập tức chuyển sự chú ý sang chủ nhân của bàn tay này, thì mới nhìn rõ đó là của người thanh niên mà mình vừa quát tháo khi nãy. Gương mặt hắn lộ vẻ hoảng sợ, người thanh niên này không phải người bình thường sao, tại sao hắn lại có được sức mạnh như vậy, đây là Tiến Hóa Giả từ đâu xuất hiện, có lẽ nào là đòn sát thủ của Đổng Nguyên?"
"Nhìn đây!" Lâm Siêu khẽ ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo không có một chút tình cảm nào nhìn hắn, nói: "Ngươi tựa hồ không có ý muốn dẫn đường, nếu như vậy…Ngươi chết đi."
"Không, không…" Người đàn ông trung niên liều mạng dãy dụa, muốn rút chiến đao sau lưng ra, thế nhưng bàn tay Lâm Siêu đã bóp chặt lại, cơn đau truyền từ bộ não truyền tới khiến cho hắn gần như sắp ngất, hệ thần kinh của toàn thân dường như bị xiết chặt, đến động một ngón tay cũng khó, căn bản không còn sức lực để rút đao, hắn ra sức mở miệng, tìm cách ra lệnh cho thủ hạ đứng phía sau lâp tức tấn công.
Phốc!
Lâm Siêu vừa nói dứt lời, bàn tay bỗng nhiên dùng sức bóp mạnh, da thịt cùng xương cổ trực tiếp bị bóp nát làm máu tươi từ bên trong bắn vọt ra, lúc sắp chuẩn bị bắn lên người Lâm Siêu thì bị tia sáng khúc xạ đánh văng ra ngoài, không có một chút máu tươi nào bắn lên trang phục của hắn. Lâm Siêu không muốn người mình dính máu, dù sao muốn tìm quần áo để thay rất là phiền phức.
Vù!
Ngay trong lúc Lâm Siêu bóp nát yết hầu người đàn ông trung niên, thì một cỗ hàn phong lạnh lẽo chém tới, là của người thiếu niên đứng bên cạnh, chỉ là lúc này đôi mắt hắn đỏ rực nhìn chằm chằm vào Lâm Siêu, gương mặt nổi đầy gân xanh vô cùng dữ tợn.
Cánh tay Lâm Siêu vung lên, ném người đàn ông trung niên ra xa, rồi lập tức nghiêng người nhẹ nhàng tránh lưỡi đao của hắn, từ tốc độ của đao có thể đoán được thể chất của thiếu niên có gấp hai mươi lần.
"A…a…a..Ta muốn giết ngươi!" Gương mặt Thiếu niên tràn ngập vẻ điên cuồng, người đàn ông trung niên này là cha của hắn, vậy mà lại chết trước mặt hắn như vậy, đả kích này vô cùng nặng nề khiến cho hắn không thể nào tiếp nhận nổi, toàn bộ máu nóng đang dồn lên đầu, hắn hận không thể dùng ánh mắt mà hủy diệt Lâm Siêu thành tro tàn!"