Chương 14: Trốn Chạy (runaway) - Chương 14

“Hai người đã ở đâu thế?” – Felix phẫn nộ thốt lên khi thấy hai bọn mình lò dò xuống tầng hầm.

Tất nhiên, cậu nhóc không phải đang hỏi bọn mình vừa ở đâu – cắt đuôi đám tay chân của Stark và có một cuộc hàn huyên khá mùi mẫn (một chút thôi) trên băng ghế sau của xe taxi.

Ý Felix hỏi bọn mình đã đi đâu sau lần gặp cuối cùng ở nhà cậu ấy.

Không hiểu từ hôm đó tới giờ Felix co rời khỏi cái ghế kia không nữa bởi vì hôm nay vẫn thấy cậu nhóc mặc y nguyên bộ quần áo cũ – quần bò rộng thùng thình, áo sơ mi xanh lá cây và rất nhiều dây chuyền vàng đeo lủng lẳng trên cổ.

Sự khác biệt duy nhất là chồng đĩa trống trơn chất đống trên bàn xung quanh cậu ấy. Rõ ràng bác gái đã phải mang cơm xuống tận đây phục vụ cho cậu con trai.

Bị quản thúc ở nhà thế này cũng khổ thật đấy. Nhưng cũng có cái sướng của nó, được hầu ăn hầu uống tới tận miệng.

“Bọn anh vừa cắt được đuôi một gã an ninh của Stark” – Christopher khoe – “Hắn theo dõi Emm. Và có cả súng”.

“Emm á?” – Felix nhướn mày nhìn mình vài giây sau đó gật gù – “À, à, vâng. Em đọc bệnh án của chị rồi. Chị chỉ là đang mượn thân xác của Nikki Howard thôi. Tên thật của chị là Emerson… Watts, đúng không?”.

“Ừ, chị đang phải mượn cơ thể này để…” – mình nói – “Bị ghép não vào cơ thể người khác thật không dễ dàng gì”.

“Nhất là khi đó là cơ thể của Nikki Howard” – Felix tủm tỉm cười – “Là em thì em cũng muốn thử”.

Christopher bước tới cốc vào đầu cậu em một cái.

“Này” – cậu ấy sẵng giọng cảnh cáo – “Cư xử tử tế một chút đi. Chỉ vì em sống dưới tầng hầm không có nghĩa là em không cần học cách cư xử lịch sự với phụ nữ”.

“Ái” – Felix ôm đầu – “Đau. Em chỉ đùa thôi mà”.

“Không sao đâu” – mình nói với Christopher. Mình thấy tội nghiệp cho Felix khi thông minh hơn người là vậy mà không có đất dụng võ.

“Không” – Christopher lắc đầu. Felix có thể chỉ đùa thôi nhưng xem ra Christopher thì không – “Có sao đấy”.

Mặt mình đỏ bừng lên. Christopher đang đứng ra bảo vệ mình…

… trong khi lúc nãy trên taxi, sau khi kéo giật mình lại và hôn, cậu ấy lập tức đẩy ngay mình ra và lầm b: “Xin lỗi. Mình không có ý làm như vậy”.

Làm mình cứng họng không biết nên phản ứng thế nào cho phải. Mãi một lúc sau mình mới bình tĩnh và trả lời: “Christopher, không sao đâu”.

“Không” – cậu ấy lắc đầu – “Có sao đấy”.

Vậy là mình vẫn chưa được tha thứ. Chỉ là khi ấy Christopher không kiềm chế được bản thân và hôn mình.

Bọn con trai thật khó hiểu.

Và giờ cậu í đang chăm chú nhìn vào màn hình của Felix với một loạt các thông số dài ngoằng: “Chúng ta vẫn đang trong hệ thống máy chủ của Stark đấy à?”

“Vâng” – Felix đáp, mặt vẫn đang sưng xỉa vì bị ông anh chấn chỉnh – “Chẳng có gì thú vị cả. Đây là lần hack máy tính tẻ nhạt nhất mà em từng tham gia”.

“Em nhầm rồi, việc họ đang làm phải nói là cực kỳ thú vị là đằng khác” – Christopher nói – “Họ lưu trữ lại toàn bộ thông tin và dữ liệu mà những người mua máy Quark mới tải lên”.

Thông tin làm Felix giật mình tới nỗi xém chút nữa rơi phịch xuống khỏi ghế. Ngay lập tức 10 đầu ngón tay của cậu nhóc như mùa trên bàn phím.

“Uầy, kinh thật” – giọng Felix hào hứng thấy rõ – “Sao anh không nói ngay từ đầu? Tại sao họ lại quan tâm tới mấy thứ thông tin lấy được từ loại máy tính dởm dít nào nhỉ? Thật vô lý. Thế họ lưu trữ nó ở đâu? Sao em không thấy” – Felix với tay tu ừng ực cốc Coca mẹ vừa mang xuống cho bọn mình (dì Jackie đã rất vui mừng khi nhìn thấy mình. Dì ấy vừa được tặng cho một bộ nước hoa Nikki Howard nhân dịp Giáng sinh vừa rồi và muốn mình ký tặng) – “Họ giấu chúng ở đâu nhỉ?”.

“Ý em không thấy chúng là sao?”- Christopher hỏi – “Em có tìm thấy thông tin đó không thế?”.

“À, đây rồi” – Felix lại uống thêm một ngụm Coca – “Phần mềm mã hóa của họ siêu lởm ý. Chưa bao giờ em thấy tập đoàn nào có an ninh mạng tệ đến thế này. Chắc họ không ai có thể động được vào họ. Và cũng có thể vì trước đây chẳng ai quan tâm tới mức muốn xâm nhập vào hệ thống máy chủ của tập đoàn Stark. Nhưng em vẫn không lý giải được họ cần mấy thứ thông tin này với mục đích gì. Họ lưu trữ mấy trang Facebook và Flickr, thậm chí cả hồ sơ khám răng của khách hàng. Họ cần cái đó làm gì? Đây nữa này, một đống thông tin đặt chỗ khách sạn giá rẻ cho kỳ nghỉ Xuân sắp tới…”.

“Hay họ muốn mở rộng sang lĩnh vực kinh doanh du lịch?” – mình phỏng đoán – “Stark chưa hề có hãng hàng không thương mại riêng”.

“Phoenix” – Felix nói.

“Họ muốn đặt trụ sở công ty du lịch ở Phoenix á?” – Christopher bối rối hỏi lại.

“Không” – Felix nói, trước khi ngửa cổ tu nốt những giọt Coca còn lại trong cốc – “Đó là cái tên họ đặt cho cơ sở dữ liệu nơi cất giữ các thông tin thu thập được của khách hàng. Dự án Phượng Hoàng (Phoenix)”.

Christopher nhíu mày nhìn mình: “Ở Phoenix có gì?”

Mình nhún vai trả lời: “Sa mạc?”

“Các công dân lớn tuổi” – Felix phán – “Những người già chuyên lái xe golf”.

“Xem kỹ đi” – Christopher nói với Felix.

Felix thở dài, gõ chữ phoenix vào phần mềm tìm kiếm và dõng dạc đọc to lên cho bọn mình nghe: “Phoenix hay còn gọi là Phượng Hoàng là một loài chim lửa thần thánh có vòng đời 1000 năm tuổi. Đến cuối đời nó sẽ tự xây tổ làm từ các cành nhựa thơm, sau đó tự đốt cháy và tái sinh từ đám tro tàn”.

Ba đứa mình quay qua nhìn nhau ngao ngán.

“Hay đó là tên một trò chơi điện tử mới?” – mình gợi ý – “Và những người mà họ thu thập thông tin đều là những người có điểm số cao trong trò Journeyquest hay gì đó. Vì thế họ muốn gửi game này cho những người này chơi thử trước

“Thế thì đáng ra họ phải gửi cho mình mới phải chứ” – Christopher phẫn nộ thốt lên.

“Xin người” – Felix mở trang Facebook của một trong những người mua máy tính Quark ra – “Gã như thế này làm sao biết chơi Journeyquest được? Anh đọc mà xem. Xin chào, tôi là Curt. Tôi thích ban nhạc Dave Matthews. Tôi chỉ uống cà phê được trông hữu cơ. Tôi thích đi leo núi ở Seatlle với chú cún cưng của mình vào mỗi cuối tháng. Tôi rất tẻ nhạt”.

Mình đọc lại lý lịch trích ngang của anh chàng có tên là Curt. Rõ ràng đây không phải một game thủ. Anh ta viết sở thích là chạy và đạp xe đạp. Ngoại hình khá bắt mắt, bụng không có lấy một tẹo mỡ thừa. Anh ta thích chó và luôn muốn tham gia bảo vệ loài cá heo khỏi bị tuyệt chủng.

Tất cả những tiêu chuẩn đó đều rất đáng ngưỡng mộ, đâu có tệ như lời xuyên tạc của Felix.

“Cho chị xem một người khác đi” – mình nói.

“Xin chào” – Felix lại giả giọng nữ – “Mình là Kerry. Hehe… trông cô nàng Kerry này nóng bỏng ghê. Sở thích của cô ta là viết lách và ngắm hoàng hôn, Kerry ạ. Ôi ôi nhìn này, tháng tới Kerry sẽ tới Guatemala để dạy học cho trẻ em nghèo ở đây. Cô ấy thật tốt bụng. Stark còn biết gì về Kerry nữa nhỉ? Để xem hồ sơ bệnh án của cô ấy xem nào. Cô ấy phải emali cho tổ chức giáo dục ở Guatemala mà. A, anh chị nhìn này. Sức khỏe loại A. Mọi thứ đều hoàn hảo. Không ngờ đấy. Mấy người mua máy tính Quark này sức khỏe phải nói là thuộc hàng số 1 ý. Kerry ơi là Kerry, hãy thử ăn một miếng bánh pho-mát đi cho biết thế nào là sống chứ!” – Felix gào ấm lên vào màn hình máy tính.

Coi ra cậu nhóc này hơi bị phởn rồi đấy. Chắc tại uống nhiều Coca quá nên thừa caffein và đường đây mà!

“Lạ nhỉ” – mình nói – “tất cả bọn họ đều hoàn hảo”.

“Hay nói đúng hơn là” – Chritopher nhìn mình đầy ẩn ý – “ai đó ở Stark đã cố tình lọc ra những dữ liệu này”.

“Và chỉ lưu trữ dữ liệu của những người thôi?” – mình nhíu mày nhìn vào hình đại diện của Kerry trên Facebook. Cô ấy đang nhoẻn miệng cười rất tươi trên đỉnh núi, trong chiếc quần soóc lửng và áo thun thể thao. Trông cô ấy rạng ngời hạnh phúc và tươi tắn.

“Nhưng tại sao?” – Felix hỏi, thò tay lấy nốt cốc Coca của mình (cơ thể của Nikki không thể uống đồ có caffein hay nhiều đường được) – “Em ghét những người quá khỏe mạnh”.

“Anh không biết” – Chritopher nhún vai nói – “Ngoài chuyện đó ra những người này còn có điểm gì tương đồng?”.

“Họ chăm sóc cơ thể của mình rất tốt” – mình nói.

“Họ trông đều hấp dẫn” – Felix thêm vào.

“Và họ đều đi du lịch rất nhiều” – Christopher trầm ngâm.

“Robert Stark đang tính thành lập quân đội chăng?” – mình lẩm bẩm.

“Vâng” – Felix mỉa mai – “một quân đoàn toàn những người nhạt như nước lã”.