Chương 7: Chương 7

Ngành nghiệp vụ của công ty, nhân viên ra ra vào vào, mỗi người đều là bộ dạng bận rộn.

Rôm rốp rôm rốp, đôi năm ngón tay đặt trên bàn phím vang không ngừng, hình như cảm thấy âm thanh của bàn phím quá đơn điệu, người đàn ông đứng bên cạnh chủ nhân của năm ngón tay lại cố gắng mở miệng, nước miếng bay tứ tung và kẻ kêu người đáp.

“Linh Linh, tài liệu đơn vị và ngải bảo này ngày kia tôi cần dùng, có thể phiền cô chỉnh sửa giúp tôi một chút hay không?” Hoàng Quang Hoa bày ra một tư thế tự nhận là rất tuấn tú, một tay chống ở bên cạnh bàn của cô, cầm trên tay, là vụ án lớn anh ta tìm một khoảng thời gian rất dài, rất không dễ dàng mới đạt được.

“Thời gian hơi gấp, tôi chỉ sợ không có cách.” Bảo Linh Linh khéo léo từ chối, từ đầu tới cuối, ánh mắt luôn luôn dừng lại trên màn hình, nhìn cũng không nhìn đối phương một cái.

“Giúp đỡ tôi đi, vụ án này rất lớn, nếu sau hai quý lợi nhuận xuất ra vượt qua mong muốn, ngành chúng ta lại có tiền thưởng lớn.” Anh ta không nói ra miệng chính là, con đường thăng tiến của anh ta cũng không xa rồi.

“Chủ nhiệm Hoàng, có lẽ anh có thể cân nhắc mời người trợ lý, giúp anh chia sẻ nhiều loại công việc.” Cô lễ phép đề nghị nhân tiện nhắc nhở anh ta, chức vụ của cô là thư ký quản lý kinh doanh, không phải trợ lý của anh ta.

Nhân viên trong văn phòng đã sớm quen chủ nhiệm này không ba thì năm trình diễn màn kịch nhờ vả, chỉ là chiêu thức anh ta dùng thực sự cực kỳ cũ, một khoe khoang cấp bậc, hai khoe khoang tiền lương, mặc dù tuổi tác chưa tới 30, bề ngoài cũng không phải rất kém, lại cảm giác một dáng vẻ lão luyện, cả người giải thích trọn vẹn bốn chữ “Tướng do tâm sinh” (tâm đẹp tướng mạo cũng đẹp).

“Tôi tìm không được người trợ lý có năng lực lại xinh đẹp như cô vậy.” Vẻ mặt anh ta si mê nhìn cô.

Đè nén phẫn nộ bị kích thích, Bảo Linh Linh vẫn cố gắng duy trì nụ cười lễ phép yếu ớt.

Trước đó nhờ phúc của Luật Anh dọa anh ta chạy một trận, không ngờ qua mấy tháng, anh ta lại trở lại rồi!

“Chủ nhiệm, anh đừng phiền thư ký Bảo nữa, người ta có bạn trai rồi!” Bên cạnh có đồng nghiệp nữ cuối cùng nhìn không được nữa, lên tiếng khuyên bảo.

Bảo Linh Linh lập tức gửi ánh mắt cảm kích đến cô ấy.

“Chàng trai kia?” Giọng nói Hoàng Quang Hoa kỳ quái hỏi.

Trước kia anh ta tưởng quản lý Chu của tổng công ty theo đuổi cô, cho nên mới không dám ra tay, nhưng mà quản lý Chu được một thời gian không ló mặt, ngược lại gần đây thường thấy một người trẻ tuổi nhận đưa cô đi làm.

Quản lý Chu thì anh ta không dám tranh giành, nhưng mà cùng với một thằng nhóc, lấy điều kiện của anh ta, anh ta có mười phần nắm chắc chiến thắng.

“Người ta vợ chồng son tình cảm mặn nồng, anh đừng mù quáng quấy rầy!” Đồng nghiệp nam kia cũng lên tiếng giúp đỡ ngay từ đầu, không hiểu được bao nhiêu người muốn hái lấy đóa hoa văn phòng này, nhưng mà qua một thời gian, sau khi chạm mặt vài lần khéo léo d.đ/l.q.đ từ chối, sẽ rõ sau bề ngoài điềm tĩnh của cô thực ra giống như một tòa núi băng, không dễ dàng làm rung động như vậy, dần dần, cũng trở thành yêu thích đơn thuần, có thể nhìn từ xa.

“Điều kiện của tiểu tử kia nào có tốt hơn tôi?” Anh ta chưa đầy 30 tuổi, thì đã ngồi lên vị trí chủ nhiệm đáng kiêu ngạo rồi.

Người nọ anh ta nhìn thấy từ xa vài lần, chỉ biết là trông có vẻ rất trẻ tuổi.

“Dáng vẻ người ta cũng đẹp trai đó!” Lại một tên đồng nghiệp nữ tham gia hàng ngũ thảo luận.

Vài nhân viên trong văn phòng đã từng nhìn thấy Chu Luật Dã phải gật mạnh đầu, lời phát biểu đều được đồng nghiệp vô cùng đồng ý.

“Đẹp trai có thể làm cơm ăn sao?” Hoàng Quang Hoa hừ lạnh, thời gian qua, anh ta có vài phần tự tin với vẻ bề ngoài của mình.

“Đương nhiên có thể, đại minh tinh không phải dựa vào cái này để kiếm sống sao? Bạn trai của Linh Linh tuyệt đối có cái đó!” Mấy người giúp đỡ rất hào phóng cam đoan.

Bảo Linh Linh chỉ mỉm cười tiếp tục công việc trên tay, không để ý bọn họ hiểu lầm Chu Luật Dã là bạn trai của cô. Như vậy trái lại có thể giúp cô thoát khỏi người khác quấy rầy.

Chỉ là cô không để ý nghe thấy bàn luận về mình, khóe miệng lại thoáng qua nụ cười ngọt ngào.

Ngay lúc các đồng nghiệp còn đang thảo luận sôi nổi, điện thoại di động đặt trên bàn của cô vang lên.

“A lô?” Cô rốt cuộc dừng công việc trên tay, nhận điện thoại. “Ừ, sắp tan làm, cậu tới rồi? Vậy phải chờ tôi…” Lời đối thoại của cô đột nhiên bị ép buộc gián đoạn.

“Linh Linh?”

“Xin chào, tôi là chủ nhiệm ngành tương ứng của thư ký Bảo.” Hóa ra điện thoại bị Hoàng Quang Hoa cướp đi rồi.

Vài ánh mắt trong văn phòng mở lớn, chỉ nhìn chằm chằm hành động vô lễ này của anh ta, nhất là chủ nhân chiếc điện thoại, ban đầu tay cầm điện thoại vẫn dừng lại trên không trung, kinh ngạc đến không có cách nào phản ứng.

“Cướp điện thoại của cô ấy?”

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

“Khụ, tôi nghĩ tôi cần phải nói với cậu, các loại điều kiện tôi đều hơn cậu, nếu như cậu hiểu rõ, thì đừng quấn lấy nữa…” Hoàng Quang Hoa hắng giọng, che giấu cảm giác rùng mình ớn lạnh khi nghe thấy giọng nói lạnh lẽo kia, sau đó, lấy giọng cao ngạo tuyên bố bản thân xuất sắc, muốn thỉnh thoảng áp đảo tinh thần tiểu tử kia một cái, muốn anh biết khó mà lui.

Nhưng không đợi anh ta tuyên bố xong, đáp lại anh ta, quả thật là âm thanh kết thúc cuộc trò chuyện.

“Cắt đứt rồi?” Mới nói mấy câu đã bị dọa đến tắt điện thoại, quả nhiên là một thằng nhóc.

Ba chữ cuối cùng kia khiến cho một đám người tỉnh táo lại, gồm cả chủ nhân điện thoại di động Bảo Linh Linh.

“Chủ nhiệm, mong anh tôn trọng!” Lần đầu tiên ở văn phòng cô lộ ra ánh mắt tức giận.

Vẻ mặt của các đồng nghiệp bên cạnh cũng không đồng tình. Hành động này quá không lễ phép, khó tránh Linh Linh điềm tĩnh cũng phải tức giận.

“Tôi là vì tốt cho cô, trước kia quản lý Chu theo đuổi cô, điều kiện anh ta tốt như vậy thì tôi đồng ý, nhưng mà thằng nhóc này vừa không có tiền vừa không làm việc cho tốt, làm không tốt sẽ lừa tiền của cô…”

“Ai nói cậu ấy không làm việc cho tốt?” Nghe được lời phỉ báng Chu Luật Dã, giọng điệu cô càng kém đi, một cỗ tức giận đi thẳng lên cổ họng.

“Cô còn chưa tan tầm, cậu ta đã chờ bên ngoài công ty, đây không phải là không chăm chỉ làm việc sao? Làm không tốt là trốn việc rồi.” Hoàng Quang Hoa càng nói càng cảm thấy có lý, thời gian tụ tập tan tầm là năm giờ, trên cơ bản, không có công ty nào sớm hơn thời gian này.

“Không phải tất cả mọi người đều đi làm sáng chín chiều năm.”

Một đám đồng nghiệp nhìn chằm chằm hai người, lần đầu nhìn thấy đóa hoa văn phòng xinh đẹp này nổi giận.

“Không phải người đi làm sáng chín chiều năm, đó là nghề nghiệp lộn xộn nào?” Trong đầu anh ta hiện lên chính là một đống nghề nghiệp anh ta cho là không có ý nghĩa, điểm chung là tiền lương ít, không có phát triển.

“Anh…” Bảo Linh Linh bị lời nói của anh ta làm cho tức giận đến muốn mắng to.

“Không phải việc của anh!”

Một giọng nam lạnh lùng trước miệng trách mắng cô, sớm đã từng bước hạ xuống.

Tiêu điểm của mười con mắt trong văn phòng, nhất thời tất cả đều tập trung đến nơi phát ra âm thanh.

“Luật Dã.” Nhìn thấy anh xuất hiện, Bảo Linh Linh hơi kinh ngạc, lại không biết vẻ mặt của mình trong nháy mắt nhìn thấy anh, giống như nhuốm lên một tầng mật mỏng, trở nên ngọt ngào.

Cho dù đã nhìn thấy xuất hiện, thái độ của người đẹp rõ ràng khác biệt.

“Còn bao lâu thì chị tan làm?” Ánh mắt lạnh lùng của anh gặp phải cô, lập tức ấm áp vài phần.

“Năm phút nữa.” Cô trả lời, hai tay bắt đầu thu dọn lại đồ đạc trên bàn.

“Ừ.” Khóe miệng anh cong lên đáp lại.

Anh vừa mới tới đây, thì nghe thấy hai câu đối thoại cuối cùng.

Tiểu thư này vậy mà lại cãi nhau với người khác vì anh?

Bởi vì nguyên nhân này, hiện tại khóe miệng anh mới có thể treo lên một nụ cười nhẹ, mà không phải động thủ trước biển người.d;đ;l,q.đ

Nước miếng của nhân viên bộ phận nghiệp vụ bên cạnh đều đã chảy ra, cứ như thế nhìn nam chính, đến gần nữ chính hơn một chút.

Quả nhiên là đại soái ca!

Vừa mới chỉ nghe các đồng nghiệp thảo luận, chưa thấy qua con người tôn quý, lần này tất cả lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Dáng người Chu Luật Dã khỏe mạnh cao 182cm, giống như báo trầm ổn tao nhã tiêu sái đi đến dừng lại trước mặt người trong lòng.

Hai người đàn ông, cứ như thế cách một cái bàn nhìn nhau.

“Di động.” Khuôn mặt tuấn tú của anh ngẩng 15 độ, giọng điệu hoàn toàn lạnh lùng, liếc mắt nhìn ruồi bọ đứng bên cạnh bàn Bảo Linh Linh một cái.

Trên người anh phát ra khí phách vô hình, khiến cho đối phương nhất thời thấp hơn một đoạn.

“Cậu, cậu chính là bạn trai của Linh Linh?” Hoàng Quang Hoa vẫn đánh bạo, có ý xem nhẹ cảm giác áp bức kia.

Anh ta vẫn cho rằng điều kiện của mình khá xuất sắc, chẳng qua người thấp hơn mấy xentimet mà thôi.

“Không phải việc của anh.” Câu nói cũ, “Di động.” Lúc này anh vươn tay trực tiếp đoạt lấy, đây là bộ dáng không coi ai ra gì, cũng khiến cho người xem một bên choáng váng.

Oa oa, hôm nay không ra ngoài chạy nghiệp vụ thật sự được lời rồi! So với phim nhiều tập còn đặc sắc siêu cấp đại bát quái thực sự trình diễn ngay trước mắt, mặc dù sắp tan tầm, vẫn còn phát huy tình yêu đồng nghiệp một chút, nhìn xem đồng nghiệp có ở công ty gần đó không, gọi bọn họ mau chóng trở về xem náo nhiệt! Nhất thời, trong đám người xem nổi lên một trận xôn xao nhỏ. “Cậu, cậu có biết lễ phép hay không?” Di động nhanh chóng bị cướp đi, Hoàng Quang Hoa kinh ngạc hét lớn một cách quái gở, dường như đã quên mất vừa rồi bản thân cũng là kẻ vô lễ cướp di động.

“Tôi đổi cái khác giúp chị.” Chu Luật Dã từ đầu đến cuối không để ý tới tiếng kêu to kia, để điện thoại lại trên bàn, nói với Bảo Linh Linh.

Tình huống trước mắt không khỏi làm cô cười khẽ ra tiếng. “Không cần, cái này còn rất mới.” Nhìn hành động của anh, tuyên bố xong thì làm như tay chủ nhiệm Hoàng có vi khuẩn gây bệnh, ngay cả đụng cũng không để cho cô đụng vào.

“Hư rồi.” Anh trả lời bằng hai chữ ngắn gọn.

“Phốc --” Bên cạnh có người cười trộm ra tiếng.

Bạn trai của thư ký Bảo ghen ghê gớm thật.

“Linh Linh! Em thật sự đang quen với tên nhóc con này?” Một bên Hoàng Quang Hoa đã sắp bị sự vô lễ của anh làm cho tức đến bốc khói.

Nhưng trái lại Chu Luật Dã vẫn tỏ thái độ lạnh lùng kiêu ngạo, cả người tràn ngập hơi thở từ chối người khác đến gần, đối với người lớn tiếng kêu la trước mắt cũng làm như mắt điếc tai ngơ, tỏ rõ không muốn để ý tới ruồi bọ.

“Loại nhóc con không làm việc đàng hoàng này chẳng qua chỉ đang lừa gạt tiền của em, nghe lời anh......” Hoàng Quang Hoa vừa nói, một tay vừa muốn chạm vào Bảo Linh Linh đang bị kẹp ở giữa.

“Không cho phép đụng vào!” Chu Luật Dã phản ứng nhanh hơn, người hơi nghiêng, chặn bắt lại tay hắn ta đang vươn ra.

Hơi thở vốn đang lạnh lùng kiêu ngạo nháy mắt thay bằng cứng rắn kịch liệt, giống một con sư tử đực cảnh cáo tên không thức thời trước mắt, đừng hòng đụng vào vật sở hữu của nó!

“Cậu --” Hoàng Quang Hoa tức khắc đau đến sắc mặt trắng bệch.

Cùng lúc đó, một đôi tay nhỏ bé mềm mại đè lên cánh tay cơ bắp cứng rắn.

“Luật Dã.” Bảo Linh Linh dùng ánh mắt tỏ vẻ muốn anh buông tay.

Cô cũng sắp quên mất, Luật Dã đối vời người khác ngoài cô, tính tình và tính nhẫn nại đều không tốt.

Trình độ gây khó chịu của chủ nhiệm Hoàng này cô đã từng kiến thức, còn tiếp tục như vậy, không đảm bảo Luật Dã sẽ không động thủ đánh người, cô phải nhanh mang anh đi.

“Chủ nhiệm Hoàng, xin lỗi, tài liệu của anh tôi không giúp được gì, hy vọng dự án này của anh thành công. Rất nhiều đồng nghiệp đều sẽ rất cảm ơn anh.” Cô bồi thêm một nụ cười tươi ngọt ngào, làm cho người ta bị mê hoặc, “Đã đến giờ tan tầm, tôi đi trước, hẹn gặp lại.” Cô cầm lấy cặp tài liệu đã thừa dịp hai người bọn họ đối chọi gay gắt mà thu dọn xong, một tay kia câu lấy cánh tay của Luật Dã, tao nhã mà nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Chỉ để lại tin tức đầy phòng, và di động trên bàn.

Sau khi nhanh chóng rời khỏi công ty, hai người dừng lại cạnh chiếc xe RV bên đường.

Dọc đường về nhà, khóe miệng Chu Luật Dã vẫn mang một nụ cười tủm tỉm gian xảo, giống một con mèo ăn vụng, xung đột trong văn phòng vừa rồi, không hề có chút xíu ảnh hưởng gì tới anh.

“Cậu là heo à, người ta nói xấu anh, cậu còn cười vui vẻ như vậy làm gì!” Ngồi ở ghế phó lái, khuỷu tay của Bảo Linh Linh tựa trên cửa sổ, cho vị đại nhân đang lái xe bên cạnh một cái liếc mắt.

Hình tượng mạnh mẽ này, cùng với vẻ ngọt ngào trong văn phòng cứ như là hai người.

“Tôi cười, đương nhiên là vì trong lòng rất vui vẻ.” Không chịu sự xem thường ảnh hưởng chút nào, tươi cười của anh càng mở càng lớn.

Anh hoàn toàn không thèm để ý đến lời ra tiếng vào của người khác, chỉ cần không đụng tới cô, anh đều có thể đối xử lạnh nhạt, nhưng mà phản ứng của vị tiểu thư này, hoàn toàn làm cho lòng dạ anh vui không tả xiết.diễn$đàn$lê&quý*đôn

Nhưng cô vẫn không nhận ra được tâm tình của mình.

“Tôi sắp tức chết rồi mà cậu còn cười!” Vừa nói, còn vừa hừ mạnh một cái.

“Linh Linh ngoan, đừng tức giận.” Tay lái đang quẹo khúc quanh, Chu Luật Dã không giơ tay xoa xa mái tóc của cô.

“Sao vậy chứ! Vì sao mỗi lần tôi đều kích động hơn đương sự là cậu chứ......” Cô quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Chị quan tâm tôi thôi.” Tươi cười của anh lớn hơn nữa.

“Đúng đúng!” Thật là đáng đời, tự tìm tội chịu! “Cậu cũng đừng thực sự đánh nhau với chủ nhiệm Hoàng đó.” Cô chưa quên nhắc nhở.

Dù nói như thế nào, thì cũng cùng làm công ở một nơi, không thể gây xích mích.

“Tôi không dám cam đoan.” Nếu tên kia còn dám chạm vào cô, anh nhìn thấy chắc chắn sẽ ra tay. “Anh ta dám chạm vào bạn gái của tôi, đương nhiên phải có giác ngộ là sẽ bị đập.”

“Đã rời khỏi sân khấu rồi, cậu nhập diễn quá sâu đó?” Bảo Linh Linh dời tầm mắt từ ngoài cửa sổ về, lại liếc hắn một cái, nhưng ở trong lòng, lại vì anh chính miệng nói ra câu bạn gái kia mà bắt đầu đánh trống reo hò.

“Không phải nhập diễn, mà là phát ra từ tận đáy lòng.” Rất nhanh, dưới tình hình không tắc đường, khoảng mười phút sau bọn họ về đến ngoài cửa hai nhà.

“Diễn trò phát ra từ tận đáy lòng à?” Cô cố ý cãi nhau với anh, bỏ qua hai giây tim đập không khống chế được.

Chu Luật Dã không trả lời, chỉ cong khóe miệng, đổ xe xong xuôi trước.

Sau khi anh đưa tay kéo phanh lại cẩn thận, không tắt máy, để khí lạnh và âm nhạc tiếp tục phát ra ở bên trong xe.

“Linh Linh.” Anh cởi bỏ dây an toànd,đ.l.q,đ, nửa người trên lướt qua tay lái, tiến gần về phía cô.

“Làm chi?” Cô theo bản năng lùi về sau một chút, cở thể áp sát vào ghế da.

A -- không quá thích hợp! Nhịp tim của cô lại bắt đầu tăng lên.

Chắc không phải là vì thời gian trước đều ngủ trong phòng anh, ngủ đến mức bị bệnh đó chứ?

“Còn nhớ không, chị còn thiếu tôi một câu trả lời?” Cả người anh sắp đè lên cô, hơi thở phun ra từ miệng anh, thổi hết lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cô.

Trải qua thực nghiệm mấy ngày nay, anh phát hiện tư thế và khoảng cách này, khiến cho cô không thể chống đỡ được.

Nếu thần kinh của cô dày đến khác thường như vậy, thì anh sẽ đổi phương thức, trước hết tấn công vào bản năng của cô.

“Câu, câu trả lời gì?” Trên mặt của cô bao lên một lớp phấn hồng mỏng manh.

Lại nữa...... Sao gần đây anh cứ thích dựa vào gần như vậy chứ? Hại cô càng ngày càng không thể kiểm soát phản ứng của thân thể, chắc chắn bây giờ mặt cô lại đỏ.

“Trước khi tôi chuyển nhà đã hỏi chị một vấn đề.” Anh cười nhắc nhở, một bàn tay xoa mái tóc của cô, ánh sáng trong con ngươi đen không ngừng chuyển động.

Vấn đề? Hỏi trước khi chuyển nhà...... Một hình ảnh xấu hổ làm cô quên không được, đột nhiên nổi lên trong đầu.

“Đó không phải là cậu cố ý chỉnh tôi?” Thoáng chốc, cô quên luôn đỏ mặt.

Mấy năm gần đây, cô vẫn cho rằng như vậy.

Ban đầu, cô đúng là từng suy nghĩ cẩn thận qua, nhưng không biết bắt đầu từ năm thứ mấy, cô đã cho rằng đó hoàn toàn là trò đùa dai của anh trước khi rời đi, sau còn cảm thấy bản thân rất ngốc, sao lại có thể bị một trò đùa nhàm chán quấy nhiễu nhiều năm như vậy.

Chỉnh cô?d[đàn^lê%quý)đôn

Tay đang xoa tóc cô cứng đờ. “Linh Linh, chị cầm tinh con heo à?” Anh thật sự là cứng họng không nói được gì luôn.

“Cậu chửi xéo tôi làm chi?” Vẻ mặt cô khó hiểu, nhìn khuôn mặt tuấn tú cứng ngắc trước mặt.

Chu Luật Dã thở dài, từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu cảm nhận được sự mệt mỏi rõ ràng như thế.

“Tôi sắp khóc luôn rồi, nào dám chửi.”

Thì ra hơn bảy năm này, cô không chỉ không nghĩ rõ ràng vấn đề của anh, mà phương hướng suy nghĩ còn hoàn toàn sai lầm!

Còn tưởng rằng lúc mới trở về, phản ứng kịch liệt kia của cô chứng tỏ rằng ít nhiều cô cũng nhận thấy được tình cảm mờ ám giữa hai người, không nghĩ tới......

Anh thật đúng là quá xem nhẹ độ ngốc nghếch của cô.

“Cậu đang nói gì vậy?” Cô càng nghe càng không hiểu.

“Linh Linh, chị thật sự rất giống heo.” Anh nhắc lại một lần nữa, cả khuôn mặt gần như dán vào trước mặt cô.

Quên đi, người không biết không có tội, anh là người hay giúp đỡ người vậy thì nên giúp cô nhận rõ sự thật.

“Cái gì?” Cô bị hơi thở của anh thổi vào làm cho lòng dạ rối bời, vệt đỏ ửng vừa mới biến mất một lát đã về lại trên mặt cô.

“Với trạng thái ở chung giữa chúng ta, em vẫn cảm thấy chỉ đơn giản là chị em?” Môi của anh dán bên cái tai nhỏ nhắn trắng nõn, nhẹ giọng hỏi.

“A?” Anh, anh anh anh đang làm cái gì?

Cả người Bảo Linh Linh cứng ngắc, chỉ ý thức được đôi môi ấm áp đang thì thầm bên tai cô. "Linh Linh, chị thích tôi." Anh chẳng muốn lãng phí nước bọt vô nghĩa với cô, trực tiếp tuyên bố.

Cùng một vấn đề, hỏi đi hỏi lại 20 lần cô vẫn suy nghĩ không xong.

"Tôi ... Thích... Cậu?" Cô trừng to mắt, giống như người ngoài hành tinh đang ở trước mặt mình.

"Không sai, chị thích tôi."

Môi của anh rời khỏi tai cô, từ từ dời xuống, rồi dừng lại ở cái gáy trắng như tuyết của cô, rồi mới bắt đầu hôn.

"A, tại sao?" Giọng cô có chút run rẩy, không hiểu vì lời nói của anh hay vì hành động của anh.

"Tại sao trước đây chị có hai người bạn trai nhưng không bao lâu lại chia tay?" Anh rất nhẫn nại hỏi lại, rồi tiếp tục hôn lên gáy cô, giống như muốn thân thể của cô thần phục anh trước, rồi mới từng bước tiếp tục truy hỏi cô.

"Tôi không biết..." A.. anh cắn cổ cô?

"Bọn họ có từng hôn chị không?" Anh vùi đầu trên cổ cô, hôn lên xương quai xanh xinh đẹp.

Bảo Linh Linh cố gắng xem nhẹ cảm giác ở cổ mình, duy trì sự bình tĩnh: "Không, không có..."

Đôi mắt đang vùi trên cổ cô hiện lên sự vui mừng.

"Chị chán ghét nụ hôn của tôi sao?" Trở về bên tai, môi mỏng khêu gợi cắn nhẹ lên vành tai phấn nộn.

"... Không chán ghét." Kỳ quái? Toàn thân không còn chút sức lực nào...

Môi của anh lại dọc theo từ gáy đi xuống, mỗi một nơi đi qua, đều in lại dấu vết của nụ hôn, cởi nút bộ đồng phục trên người cô, để cho đôi môi xâm nhập sâu hơn.

"Thích tôi chạm vào chị sao?" Anh ngừng lại giữa rãnh sâu của hai đỉnh đồi.

"Ưm!" Bảo Linh Linh run rẩy lên tiếng như một con mèo nhỏ.

"Ưm?"

"Thích!"

"Đối với chuyện của tôi, chị mới có thể phản ứng lớn như vậy." Chậm rãi, giống như đang thôi miên, Chu Luật Dã từng bước gợi lên trí nhớ của cô: "Đối với Bảo Dương sẽ không, Luật Nhân cũng không, đối với Luật Anh cũng sẽ không, đối với hai người bạn trai trước kia của chị càng không thể."

Được sự giúp đỡ của anh, đại não của anh từ từ cũng hiện lên một vài hình ảnh, hai người ở chung, hành động vô cùng thân thiết, phản ứng của cô đối với với chuyện của anh cũng không giống với những người khác...

Thì ra, cô thích hai người tiếp xúc, thích dựa vào anh, cảm xúc cũng theo hành động của anh mà phập phồng ... Toàn bộ là vì .. Thích.

Hai bên má cô phiếm hồng, sau khi ý thức được những chuyện từ trước đến nay, tất cả đều vô cùng thân thiết.

"Linh Linh" Giọng nói trầm thấp mị hoặc, đem suy nghĩ của cô trở lại.

"Ừ?"

"Muốn hôn tôi sao?"

Môi của anh, ngừng lại trước cô không tới năm cm.

Cô mịt mờ nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc, hơi thở ấm áp trên môi làm cho cô cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.

Đôi môi của Luật Dã rất mê người... Cô vẫn như cũ còn nhớ rất rõ cảm giác nụ hôn lần trước...

Cô vẫn chìm trong suy nghĩ, thân thể đã sớm hơn một chút đã hành động.

Cô to gan đem môi mình khẽ chạm vào phía trước.

"Nhắm mắt lại." Trong nháy mắt đôi môi xinh xắn đỏ mọng dán lên, Chu Luật Dã lập tức đảo khách thành chủ đoạt lấy ngọt ngào của cô.

Anh giống như dã thú đói khát đã lâu, mỹ vị rất không dễ dàng dâng đến miệng, làm sao cũng không thể buông tha.

Anh rất nhanh tách môi cô ra, xâm nhập vào vùng đất của cô, trêu đùa đầu lưỡi cô, không ngừng mút, gặm cắn. Một tay anh đặt lên cạnh ghế, tay còn lại từ bên má của cô tự do di động.

Toàn thân Bảo Linh Linh bị anh đè trên ghế da, hơi thở nóng bỏng quen thuộc vây quanh cô, tay nhỏ bất lực chỉ có thể nắm áo trước ngực anh, mặc cho anh tàn sát bừa bãi trên người cô.

Cô bị hôn đến toàn thân không còn sức, trong cơ thể lại giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, làm cho nàng phát ra tiếng khàn khàn không rõ, cái lưỡi vụn về đáp trả anh, thân thể cũng theo hành động của anh mà cong lên, hưởng thụ sự ấm áp của anh.

Kính xe đột nhiên bị gõ hai tiếng.

Hai người bên trong đồng thời nhìn ra ngoài --- Đứng bên ngoài là anh cả của Chu gia, Chu Luật Nhân.

Anh cũng không cúi đầu, chỉ thu hút sự chú ý của người trong xe, ôn hòa lên tiếng nhắc nhở.

"Tuy lớp cách nhiệt rất tối, nhưng cũng không hoàn toàn không thấy gì." Tiếp theo anh chỉ chỉ vào bên trong: "Có lẻ em nên lái xe vào gara sau đó tiếp tục." Tuy trên đường không nhiều người cho lắm, nhưng hiện tại mặt trời còn chưa xuống núi, công khai như vậy cũng không được tốt.

Nói xong, anh lại rất biết điều giúp mở cửa gara sau đó mới vào nhà.

Bên trong xe nháy mắt Bảo Linh Linh giống như con tôm bị ném vào trong nước sôi, toàn thân đỏ lên.

A... Trời ơi! Cô, cô đang làm cái gì?? Cô vậy mà cùng Chu Luật Dã ngay trên đường cái...

Sương mù trong mắt phút chốc tan biến, cô đẩy vai anh.

"Luật Dã, ngồi dậy!"

Nửa người trên của anh không hẳn đè cô, nhưng cũng sít sao đến nỗi cô không cách nào cử động.

"Chờ một chút." Giọng anh khàn khàn, biểu tình có chút cứng ngắt.

Thực đáng đời, lúc bắt đầu vốn chỉ muốn làm cho cô hiểu tình cảm của mình, ai ngờ vừa chạm vào cô, anh không tự chủ không khống chế được, như thế rất tốt, anh là một người đàn ông bình thường, nụ hôn này làm dục vọng nhiều năm qua anh cố gắng kềm chế toàn bộ thức tỉnh, hiện tại, hạ thân sưng to khó chịu làm cho anh không muốn cử động.

Khoảng cách tiếp cận của hai người rất gần, Bảo Linh Linh biết rất rõ biểu hiện trong đáy mắt anh, ngọn lửa mang tên dục vọng, nhất thời ngượng ngùng không dám lộn xộn.

Im lặng một lúc lâu, Chu Luật Dã cũng nhịn xuống sự rối loạn ở hạ thân, thong thả ngồi lại ghế lái.

"Đêm nay tốt nhất tôi không nên qua chỗ chị." Anh khó chịu khẽ cong môi tự giễu.

Dục vọng tới quá mau quá mãnh liệt, không đụng tới thì không có chuyện, nụ hôn của cô giống như chìa khóa mở ra chiếc hộp Pandora cấm kỵ, nhìn tình hình hiện tại của anh, tuyệt đối không có khả năng ôm cô trong ngực mà có thể bình tĩnh.

"Ừ." Cô không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ có thể gật đầu thuận theo.

"Linh Linh."

"Ừ?"

"Để cho tôi bình tĩnh một đêm, ngày mai tôi phải ra ngoài với cha tôi, đến tối mới có thể đến." Anh nhắm mắt lại, ngoài miệng vẫn tiếp tục dặn dò: "Bữa tối tôi và cha sẽ ăn ở ngoài, không cần nấu phần tôi, chị đi ngủ sớm một chút."

Ngày mai là thứ bảy, bữa tối sẽ do cô nấu.

"Được." Cô lại gật đầu, mở cửa xe, trước khi xuống còn quay đầu nhìn anh một cái.

Tầm mắt hai người giao nhau.

"Luật Dã."

"Ừ?"

"Cậu..." Một tiếng kéo dài, giống như dang do dự nên mở miệng thế nào: "Nếu cậu không thoải mái ... thì nói với tôi." Cuối cùng, Bảo Linh Linh bỏ lại những lời này, đỏ mặt cầm cặp tài liệu lên, đóng cửa xe, bước nhanh trốn vào nhà.

Xấu hổ chết người, cô chưa từng gặp qua loại chuyện này, nên không biết nói cái gì.

Chu Luật Dã ngồi trên xe, nhìn bóng dáng yểu điệu biến mất sau cánh cửa.

Thì ra câu nói vừa rồi của cô là muốn an ủi anh?

Úp mặt vào tay lái, anh thấp giọng cười ra tiếng.

"A Ngốc."