Chương 1: Chương 1

“[Bản thảo cương mục(*)] có ghi lại: Nhựa cây mật nhi lạp chữa bệnh đần độn, trắng mắt.” Trước bàn máy tính, một người con trai mặc đồng phục áo trắng quần đen đang ngồi, kiểu tóc là kiểu đang thịnh hành ở Nhật.

(*) Bản thảo cương mục: sách dược thảo nổi tiếng của Trung Quốc, do Lý Thời Trân, thời Minh biên soạn, gồm 52 quyển.

Khóe miệng anh mang ý cười, tay phải không rời chuột, mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính lớn 170 cm, thỉnh thoảng còn dùng môi mỏng góc cạnh rõ ràng đọc lại những gì anh thấy.

“Biết rồi thì hãy nhanh chóng tự kết liễu đi, cho đỡ lãng phí tư liệu chữa bệnh.” Một giọng nữ lành lạnh truyền đến từ phía sau, làm cho tay trái chống dưới cằm của anh suýt trượt.

Người con trai xoay người nhếch môi, tìm kiếm nguồn gốc tiếng nói kia.

“Chao ôi, tiểu thư à, tôi chỉ là đọc truyện cười ông cha truyền lại cho tôi thôi mà, không cần phải đả kích tôi chứ?”

Hung thủ miệng nói lời ác độc, đang ngồi trên nền đất lát gạch sứ cách anh ba mét, tay phải cầm kim chỉ, tay trái là một tấm vải màu sắc rực rỡ, ở trong còn có không ít bông, làm cho người ta không đoán được đang muốn làm trò gì.

“Tôi cứ tưởng cậu vừa mới không cận thận bị cụng đầu, đột nhiên thông suốt, hiểu được bệnh của mình không trị nổi.” Cô đành phải tốt bụng chỉ ra một con đường sáng giúp anh.

Người con gái ngồi dưới đất mặc đồng phục giống với người con trai, mái tóc quá vai ngay ngắn vén ra sau tai, lộ ra khuôn mặt ngọt ngào trắng nõn. Vẻ mặt của cô có chút hoang mang, trợn mắt nhìn thẳng vật thể tinh xảo trên tay.

Nhìn qua tấm vải vô cùng thê thảm kia, người con trai nhịn không được mở miệng.

“Bảo tiểu thư, đừng may nữa, tấm vải kia muốn khóc rồi.” Thật là… Tay nghề may kém như vậy, khiến cho anh muốn nói lời khách sáo cũng không có cách nói.

Nghe vậy, vẻ mặt của Bảo Linh Linh vốn có chút hoang mang, trong nháy mắt chuyển thành vẻ mặt quỷ dạ xoa quắc mắt.

“Chu Luật Dã! Cậu cút ra ngoài cho tôi!” Cô không để ý đến sản phẩm hoàn thành được một nửa trên tay, tay phải cầm kim chỉ kích động chỉ chỏ, khiến người con trai giẫm lên chỗ đau của cô há miệng kêu to.

“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chị hai, thu lại kim trước đi!” Chu Luật Dã nhanh chóng túm lấy sách vở trên bàn máy tính lên để che, chỉ sợ đối phương lỡ tay một cái, trên người mình thật sự bị đâm thủng một cái.

Cô ném hung khí trên tay xuống, đứng dậy xông tới trước bàn máy tính.

“Cút về nhà cậu cho tôi!” Thiếu vũ khí có thể đe dọa, Bảo Linh Linh thay đổi cướp lấy sách vở trên tay anh, làm ra vẻ muốn đánh vào người anh.

“Được rồi! Chị thật keo kiệt! Mượn máy tính một chút sẽ chết à…” Anh giơ hai tay lên đầu hàng, nhân tiện bảo vệ khuôn mặt tuấn tú của mình khỏi bị sách vở tấn công.

“Về nhà cậu mà dùng! Nhà cậu không có máy tính à?” Cô cầm lấy sách vở chỉ ra cửa, cũng không thật sự đánh tiếp.

Hai nhà Chu, Bảo liền nhau, ở giữa chỉ cách một hẻm chữa cháy nho nhỏ, nét riêng của người dân vùng nông thôn vốn khá là nhiệt tình, người dân cách nhau mấy cái ngã tư cũng đều quen biết nhau, huống chi ở ngay nhà bên cạnh, tình nghĩa hàng xóm hai mươi năm khiến cho người của hai nhà quen thuộc nhau vô cùng.

“Anh trai tôi phải dùng mà.”Anh vô tội nói.

“Vậy thì đi học bài!” Chiêu giả dạng đáng thương này vô dụng với cô, bị giẫm đến cái đuôi mà vẫn không cắn người thì không gọi là hổ mẹ rồi!

“Thành tích của tôi không tệ.” Không biết nữ chính đang nổi nóng, Chu Luật Dã ra vẻ tươi cười xán lạn gây ra hậu quả, là sách vở gõ xuống trên đầu anh.“Này!”

“Đầu óc cậu tốt hả! Coi tôi thử gõ thêm vài cái có thể trở nên ngu dốt hay không.” Cô gõ đến muốn ngừng mà không được, còn làm ra vẻ muốn gõ thêm vài cái.

“Ai!Thật sự bị gõ đến ngu dốt rồi!” Anh vội vàng nhảy xuống ghế dựa tránh sang bên cạnh.

“Làm bài tập xong chưa?” Gõ cũng đã gõ đủ, lửa giận cũng vơi đi hơn nửa, Bảo Linh Linh đặt sách vở lại chỗ cũ.

“Làm xong lâu rồi.”Anh trợn trừng mắt, “Có thể cho tôi mượn chơi không?”

“Cậu còn dám giễu cợt việc tôi làm việc nội trợ, tôi lập tức ném cậu ra ngoài.” Sau khi nghiêm túc cảnh cáo, cô lại trợn mắt hung dữ nhìn anh, ánh mắt nói rõ rằng nếu anh còn dám lắm mồm thì đừng nghĩ tới việc chạm vào máy tính của cô.

“Ừ.” Nhún nhún vai, không sao cả.Tình thế không phù hợp, đại trượng phu phải biết co được dãn được (biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể).

Lấy được sự đảm bảo cô cần, Bảo Linh Linh đi về vị trí ban đầu, nhưng khi nhìn đến “Hài cốt” nằm trên mặt đất, ngay lập tức mặt lại vặn vẹo thành một khối.

“Ôi…” Thành thật mà nói, chính cô cũng biết rõ, thứ đồ quỷ quái này thật sự không có cách nào làm cho người ta nói ra được lời khen ngợi dù chỉ là dối trá.

Rõ ràng cô có thể làm việc nhà khá tốt, lại kế nghiệp một tay nấu cơm ngon của mẹ, chỉ là việc thêu thùa này… Chỉ có thể nói, mỗi người đều có mấy kĩ năng không thể đột phá.

Đau khổ bày ra một khuôn mặt ngọt ngào, cô cam chịu số phận ngồi nguyên vị trí tiếp tục chiến đấu hăng hái với kim chỉ.

Thanh Sơn xanh biếc, nước sông cuồn cuộn, trường cao đẳng trung học công lập Công Lăng được thành lập tròn 58 năm nằm ở một thị trấn nhỏ tại phía nam Đài Loan.

Năm chính sách giáo dục ngoài khiến cho tỷ lệ kiếm được học bổng cao, các đội thể thao tài năng của trường cũng đều có thể mang về phần thưởng khen tặng nhiều lần, biểu hiện xuất sắc làm cho Trung học Công Lăng đã trở thành ước mơ hàng đầu của học sinh trong mấy trường trung học ở thị trấn gần đó, thậm chí còn có không ít học sinh ở huyện bên cạnh vượt đường xa tới.

Hiện nay Bảo Linh Linh học năm hai ở Trung học Công Lăng, thành tích khá, bề ngoài trắng nõn nà, em trai Bảo Dương của cô nhỏ hơn cô một tuổi, là sinh viên mới giỏi nhất năm nay.

Ngay lúc đó, chuông tan học tiết cuối cùng vang lên.

Học sinh nối đuôi nhau ra khỏi phòng học, thành viên hoạt động đoàn liên tục tập hợp trên sân thể dục, học sinh tham gia giờ học phụ đạo sau cũng chuẩn bị đổi phòng học, còn lại có người vội vàng đi học thêm, có người vội vàng về nhà, phút chốc, hành lang rơi vào tình trạng tắc nghẽn.

Trên tay Bảo Linh Linh cầm một cái cặp sách màu đen, thoải mái nhàn nhã chậm rãi bước theo sau đám người.

Cô không vội, hôm nay em trai đi huấn luyện đặc biệt với đội điền kinh đi trong hai ngày, phải ngày kia mới về, ba mẹ đến Đài Loan thăm cô hai vừa sinh em bé, trong nhà chỉ còn một mình cô, vì thế cô hẹn với bạn tốt cùng đi nhà sách mua một vài thứ về nhà.

Chậm rãi bước xuống tầng một, xa xa đã nhìn thấy bạn thân giơ tay vẫy mạnh với cô.

“Linh Linh, bên này, bên này!” Ngô Dĩ Phương một tay dắt xe đạp, một tay chăm chỉ múa may không ngừng.

“Đến đây! Không cần kêu lớn như vậy.”Bảo Linh Linh khẩn trương bước tới.Vị trí này vừa vặn ở bên cạnh đám đông gần sân thể dục, một đám người bởi vì giọng nói lớn tiếng của Dĩ Phương mà nhìn các cô vài lần.

“Sorry, sorry, không cẩn thận một cái là không khống chế nổi.” Cô ấy le lưỡi.

Hai người chia nhau đi ở hai bên xe đạp, một trái một phải đi ra khỏi cổng trường.

“Bắt đầu đi.” Ra khỏi cổng trường được mười mét, sau khi xác định không có giáo viên ở gần đó, Bảo Linh Linh nhảy lên xe.d'd;l@q/đ

“Xuất phát!”Ngô Dĩ Phương nhìn trái nhìn phải, cũng nhảy lên ghế sau.

Hai người ngồi trên chiếc xe hồng nhạt thục nữ, trên đường nói cười tiến về mục tiêu, chỉ sau chốc lát, xe đã cách trường học ít nhất một con phố.

“Bảo Linh Linh.”

Ai đang gọi cô? Nhíu mày lại, cô nghi ngờ bản thân nghe lầm kiểm tra trái phải một lượt.

“Này, Bảo tiểu thư!”

Cô thấy rồi.

Giọng nói truyền đến từ phía sau bên phải cô, nguồn phát ra tiếng kia theo quy luật tốc độ ngày càng tiến đến gần các cô, nhưng bàn chân cô giẫm xuống bàn đạp cũng không dừng lại.

“Cậu làm gì thế?” Trời rất nóng lại còn mặc áo dài chạy bộ, không sợ bị cảm nắng sao?

Chu Luật Dã cũng chạy chậm lại khi đã đuổi kịp các cô.

“Ấm người mà.” Anh phối hợp với tốc độ xe đạp cùng tiến về phía trước, “Chị muốn đi đâu?”

Giành trả lời anh trước lại là một giọng nữ ngồi sau.

“Oa! Cậu là cái người năm nhất kia, em trai Chu Luật Anh!” Oa oa! Dáng vẻ của em trai bạch mã hoàng tử cũng thật đẹp trai!

Chu Luật Anh, năm thứ ba Trung học Công Lăng, hiện giữ chức Hội trưởng hội học sinh, cũng là bạch mã hoàng tử trong suy nghĩ của rất nhiều nữ sinh. Bởi vậy, khi Chu Luật Dã nhập học, không thể tránh khỏi tạo thành một trận xôn xao không nhỏ, không ít bạn học nữ tranh nhau đi nhìn dáng vẻ em trai bạch mã hoàng tử của Công Lăng một cái xem có đẹp trai như anh trai hay không.

“Xin chào, tôi tên là Chu Luật Dã.” Nhìn về phía sau xe đạp, anh phóng khoáng bày ra một nụ cười xán lạn.

“Chào cậu chào cậu! Tôi là Ngô Dĩ Phương!” Bị khuôn mặt tươi cười giật điện đến mặt cười hớn hở, cô vội vàng bổ sung, “Gọi tôi là Dĩ Phương là được rồi!”

Toàn bộ háo sắc đều bày ra hết. “Đại tiểu thư.” Hiểu rõ bạn thân đã khuất phục trước sức hấp dẫn của khuôn mặt tươi cười kia, Bảo Linh Linh ở phía trước tức giận trừng mắt nhìn cô ấy, mặc dù người ngồi phía sau không nhìn thấy.

“Các chị muốn đi đâu?” Không có được đáp án, anh tiếp tục truy hỏi.

“Nhà sách!” Lần này rốt cuộc có người trả lời, nhưng trả lời là người ngồi ở phía sau, nhận được nụ cười có chút sáng lạng khác thường, vẻ mặt cũng mang theo vẻ đờ đẫn, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú đi theo bên cạnh xe.

“Cậu rời đội rồi à? Không phải đội bóng đá có rất nhiều bài luyện tập sao?” Có người trả lời hộ cũng đỡ tốn nước bọt của cô, Bảo Linh Linh nhìn thẳng người đang đi theo bên cạnh xe đạp một cái, hỏi.

“Không sai, như thế thì mới đuổi theo kịp.” Anh không hề gì nhún nhún vai, hôm nay nhà chị không có ai, bữa tối có muốn qua nhà chúng tôi ăn hay không?”

“Mẹ cậu nấu hả?” Cô hoài nghi nhíu nhíu mày.

Xe đạp tạm dừng một chút, chờ đợi dòng xe phía trước đi qua.

“Mẹ nói hôm nay mẹ muốn nấu, nếu chị có thể tới thì thật tốt quá.” Tiện đường cứu vớt nhà bếp và dạ dày của bọn anh.

Nói cho hay thì, là ba quá yêu mẹ, không nỡ để mẹ bị dầu mỡ nước nóng làm bàn tay đẹp đẽ bị thương, nói thật thì, chính là mẹ anh từ đầu đến chân không, có, tài, nấu, nướng!d'đ/l!q#đ

Đã từng có câu chuyện nữ chủ nhân của nhà họ Chu đốt nhà bếp, một lần trở thành đề tài siêu cấp hot trong bữa cơm của hàng xóm.

“À…” Nghe vậy, cô không khỏi kéo dài âm cuối.

Đương nhiên là cô biết sự kiện thê thảm lúc trước, dù sao nhà cô cũng ngay bên cạnh. Hôm đó khi xe cứu hỏa dừng trước cửa nhà, cô đang ở tầng thượng phơi quần áo, còn tưởng là nhà mình bị cháy, sợ tới mức lao xuống lầu xem tình hình tai nạn, trong đầu vẫn không quên tính xem nên lao ra khỏi đám cháy như thế nào.

“Thế nào? Đến hay không?” Xe đạp lại lăn bánh đi về phía trước, Chu Luật Dã cũng chạy theo.

Sự việc quan trọng, không hỏi rõ ràng không yên tâm.

“Được rồi, tối nay tôi sẽ đến.”Sau khi nghĩ một chút, cuối cùng cô cũngđồng ý.

Hai nhà ngay bên cạnh nhau, cho dù không vì tình cảm qua lại, cũng phải đề phòng mới được, để tránh gặp họa.

“Cảm ơn nha! Tôi về trường học trước đây, tối nay gặp.” Nghe được câu trả lời, trên mặt anh lộ ra nụ cười yên tâm, vẫy tay nói tạm biệt, xoay người chạy về.

Trễ một chút, Bảo Linh Linh theo lời đi tới nhà họ Chu, ông chủ nhà đang đứng cắt sửa hoa cỏ trước sân vừa thấy cô tới, cười đến mắt đều nheo lại, còn không kịp chờ cô chào hỏi xong, lập tức đẩy cô vào phòng bếp.

Trong phòng bếp, bà chủ nhà họ Chu mặc dù tay chân luống cuống, nhưng tình hình vẫn không tính là nghiêm trọng, nhìn ra được mấy ngày nay cố gắng đã có chút thành quả, nhưng bà vừa thấy Bảo Linh Linh xuất hiện, lại vui mừng đến mức quên rằng trên tay vẫn còn cầm một đuôi cá và dao phay, muốn xông lên ôm lấy thầy hướng dẫn này, một già một trẻ sợ tới mức vội vàng lui lại phía sau mấy bước.

Sau đó, Bảo Linh Linh rất quen thuộc cầm lấy tạp dề treo ở một bên, ở bên giúp cắt thịt rửa rau, nhân tiện chỉ huy nữ đầu bếp thêm nửa thìa muối, đừng nhầm dấm chua với xì dầu, cho lửa nhỏ, để tránh cá cháy.

Sau một trận hỗn loạn, khi cuối cùng một bát nước canh cũng được đặt xuống bàn, ba người đàn ông nhà họ Chu cũng lần lượt vào cửa.

“Oa, mùi thơm quá!” Vào cửa đầu tiên là anh hai Chu Luật Anh, tay trái anh mang theo một chiếc cặp màu đen, trên tay lại vẫn kẹp một chồng tài liệu, nhìn ra được công việc bận rộn của Hội trưởng hội học sinh.

“Ấy, ăn cơm rồi!” Người thứ hai vào là em út Chu Luật Dã, khác với anh trai đồng phục chỉnh tề, anh mặc áo phông và quần đùi bóng đá, tay áo dài của chiếc áo khoác trắng xanh thắt bên hông, dưới quần đùi hở ra một đoạn da thịt, còn lại đều bị che bởi tất chân bóng đá dài.

“Luật Nhân đâu?” Ông chủ nhà họ Chu - Chu Nghĩa ngó về phía cửa vào, không thấy bóng dáng của con lớn đâu. "Anh cả đang đậu xe." Hôm nay là thứ sáu, Chu Luật Nhân lái xe từ đại học ở ngoại thành Niệm thị về, thuận tiện đi đón hai người em trai, cùng về nhà.

"Ăn cơm, ăn cơm, nhanh lên, một lát nguội hết ăn không ngon." Mạnh Dao Mỹ từ dưới nhà nhô đầu ra, thúc giục mấy người đàn ông ngồi xuống ăn cơm.

Đúng là khó thấy được bà biểu hiện tốt như vậy, ưm hừm... Cũng nên tìm máy chụp hình chụp lại làm chứng cứ.

Bảo Linh Linh giống như đang ở nhà mình, chủ động đứng trước nồi cơm điện xới cơm cho mọi người, người trong nhà này đối với sự xuất hiện của cô cũng thành thói quen, gặp nhau chỉ lên tiếng chào hỏi trước, sau đó đưa cái chén không trong tay cho cô, khi lấy trở về, trong chén đã đầy cơm thơm ngon ngào ngạt.

Trong lúc hưởng thụ bữa tối, thừa dịp nữ chủ nhân không chú ý mọi người không hẹn mà cùng nhau dùng ánh mắt cám ơn cô.

Bữa ăn tối rất nhanh đã xong.

Sau khi ăn cơm xong, bốn người trẻ tuổi dọn bàn, người lớn thì đến phòng khách xem tivi. Bỏ chén dĩa vào trong bồn rửa chén, sau khi lau bàn, anh hai trốn về phòng xử lý chuyện trong trường học, anh cả bưng trái cây đến phòng khách xem tivi cùng hai lão, chỉ còn hai người nhỏ nhất thu dọn những việc còn lại.

"Xong." Đem cái chén cuối cùng lau sạch, xác nhận không còn nước, Chu Luật Dã mới đưa cho Bảo Linh Linh bên cạnh.

"Được rồi." Cuối cùng đem chén dĩa bỏ vào trong máy sấy chén dĩa, đóng nắp lại, thiết lập thời gian, cô vỗ vỗ hai bàn tay, đạo công cáo thành.

"Chị về nhớ khóa cửa cẩn thận." Lấy túi xách và áo khoác trên bàn, Chu Luật Dã nhìn Bảo Linh Linh đang chuẩn bị về nhà nói.

Hai người già ở Bảo gia mới vừa gọi điện thoại đến báo cho biết sẽ ở lại Đài Nam thêm một ngày, tối mai mới về đến nhà, cho nên hôm nay chỉ có mình cô trông nhà.

"Đã biết." Cô phất phất tay, đi ngang phòng khách chào ba người bên trong sau đó ra cửa, tiện tay đóng cửa chính lại.

Không đến ba mươi giây cô về đến nhà mình, cửa chính nhà cô ở cách vách, khóa cửa lên lầu ba về phòng mình.

Tằm rửa xong, thay quần áo, Bảo Linh Linh mặc áo phông và quần short, rồi đi đến ngồi phía sau cái bàn gần giường, lấy bài tập ở nhà trong túi xách ra giải quyết cho xong, để hai ngày sau rãnh rỗi.

Nhưng vừa mở sách vở ra, ban công cửa sổ sát vách truyền đến tiếng gõ cốc cốc.

"Chuyện gì?" Mở bức màn ra, gương mặt đoán trước lập tức đập vào mắt.

"Làm bài tập." Chu Luật Dã đứng bên ngoài cửa sổ sát đất, giơ giơ quyển sách giáo khoa và laptop

trong tay lên, trên người đã thay một bộ quần áo khác, phía sau vẫn còn nhỏ nước, nhìn ra được vừa mới tắm xong.

Nói xong, anh mở cửa sổ sát đất ra đi vào phòng. Đúng vậy. Hai nhà Bảo, Chu chỉ cách nhau một ngõ hẻm nhỏ, ban công nhà của Bảo gia lại kéo ra ngoài một chút, cho nên cửa sổ phòng Bảo Linh Linh đối diện với cậu út của Chu gia chỉ cần chân dài một chút có thể từ phòng mình qua được ban công phòng đối diện.

Người này vẫn hay đi như vậy, lúc đầu còn thấy hoảng sợ, quở trách, khuyên can, lần lần cũng không nói gì nữa, mặc kệ là chuyện gì Spiderman này thỉnh thoảng biểu diễn tạp kỹ đặc biệt nhảy vọt ở ban công lầu ba. Nhưng thật ra chỉ là vượt bước dài thêm một chút mà thôi.

Thường xuyên nhất là thăm hỏi chủ nhân phòng đối diện, chẳng biết từ lúc nào bắt đầu, cửa sổ sát đất phòng cô không muốn khóa, dù sao vị khách ở đối diện này mỗi lần đến đều rất lích sự sẽ gõ cửa trước.

"Làm ở phòng cậu không được sao?" Cô coi như không có gì tiêu sái bước đến ngồi xuống cái bàn bên cạnh giường.

Người này cũng giống như Bảo Dương em trai cô, từ nhỏ cùng em cô đi theo phía sau cô, nhưng sau khi lên trung học, em trai từ từ muốn có không gian độc lập của mình, ít quấn quít cô, nhưng tiểu tử này vẫn thường xuyên lui tới bên cạnh cô.

'Tới đây hộ giá, tôi sợ chị bị người ta bắt cóc." Anh cũng đi tới bàn nhỏ, ngồi đối diện cô.

"Đi chết đi." Bảo Linh Linh trừng mắt nhìn anh xem thường. Đối mặt với Chu Luật Dã và Bảo Dương

hai người em trai này, thái độ của cô luôn giống như một người chị cả, nhưng không phải là một người chị cả hiền từ.

"Được rồi, được rồi, làm bài tập trước đi, muốn cãi nhau từ từ tôi bồi chị." Anh nghịch ngợm cười.

Bảo Linh Linh lại cho anh một cái nhìn xem thường, xong cúi đầu làm bài tập.

Không biết qua bao lâu, chỉ còn vang lên tiếng ngòi bút di chuyển trên giấy Shasha, cộng với tiếng quạt, trong mơ hồ còn có tiếng tí tách của đồng hồ treo tường.

Sau đó.

"Xong." Chu Luật Dã lười biếng duỗi thắt lưng.

"Xong hết rồi?" Mở to mắt kinh ngạc nhìn thiên hạ đối diện, rồi liếc nhìn chồng sách cao hơn bên mình.

"Xong hết." Cho cô một đáp án khẳng định, anh nở nụ cười chiến thắng.

"Đầu tàu.." Bảo Linh Linh hung dữ cắn răng, từ kẽ răng phun ra hai chữ, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Không thể không thừa nhận, ba anh em của Chu gia rất thông minh, mỗi năm học đều có thể tìm thấy tên họ trong mười người đứng đầu, không những vậy diện mạo cũng làm cho người ta hâm mộ và đố kỵ.

Nghe câu lẩm bẩm của cô, anh mĩm cười.

"Cho tôi mượn máy tính."

Lời này chỉ là thông báo cho cô biết, không phải hỏi ý kiến.

"Ừ." Cô tùy tiện trả lời, tiếp tục vùi đầu trong đống bài tập.

Đi đến máy tính trên bàn, Chu Luật Dã thuần tục mở nguồn điện, chờ máy khởi động, anh ngồi xuống ghế, tiện tay cầm con gấu bông lên chơi đùa.

"Rau muống đêm nay ăn rất ngon." Giống như thuận miệng nói, anh đưa lưng về phía cô cũng không quay đầu lại, tay vẫn chơi đùa chân con gấu bông.

"Ừ..." Cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đáp lại một tiếng cho biết cô đã nghe.

Bữa ăn tối nay năm món một canh, chỉ do một mình cô làm rau muống là món cuối cùng, bởi vì cần rất ít thời gian, mẹ Chu muốn giúp cũng không kịp, thức ăn đã được dọn lên bàn.

Đây là kỹ năng đặc biệt của em trai cô, cho nên cô mới biết nấu ăn, không biết bắt đầu từ lúc nào, cho dù hỏi nó nguyên nhân vì sao nó cũng không trả lời được, lâu ngày được cho là một kỹ năng đặc biệt, cũng giống như cô thêu thùa, không thể giải thích nguyên nhân.

Căn phòng lại chìm trong yên lặng, chỉ khác là lúc này có thêm tiếng nhạc phát ra từ máy tính, làm ấm áp căn phòng đang lạnh lẽo.

"Đang nhìn cái gì?" Qua một lúc Bảo Linh Linh cũng giải quyết xong tất cả bài tập đi đến sau lưng anh, nhìn màn hình thấy có cái gì khỏe mạnh.

"Chỉ là thư tín." Anh nghiêng người để cô nhìn màn hình, sau khi đứng lên còn hỏi: "Chị muốn dùng máy tính?"

"Không phải, cậu cứ ngồi đi." Cô lắc lắc đầu, định đi nghiên cứu mấy quyển sách dạy nấu ăn mới mua.

Khi mắt cô rời khỏi màn hình, xoay người muốn đi lấy sách nấu ăn, mày đột nhiên nhăn lại, giống như là muốn xác nhận cái gì nên quay đầu lại.

"Oa?" Gương mặt trắng nõn nhíu chặt mày, nhìn chăm chú thằng em nhà bên cạnh.

"Chuyện gì?" Không hiểu tại sao bị nhìn chăm chú như vậy, Chu Luật Dã hoài nghi mặt mình có phải bị dính gì hay không, vội vàng dùng tay lau lau gương mặt tuấn mỹ mang theo vài phần trẻ con.

"Cậu qua đây." Bảo Linh Linh lui vài bước vẫy vẫy tay.

"Chuyện gì?" Ngoài miệng hỏi, nhưng chân đã vòng qua ghế đi đến trước mặt cô.

Cô lại ra lệnh: "Quay người lại."

"Ừ..."

Anh cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ làm theo những gì cô nói, giống như một anh lính trẻ nghiêm chỉnh huấn luyện.

Đột nhiên.

Một sự mềm mại dán lên lưng anh.

Anh sợ tới mức nhảy dựng lên: "A..." Kinh ngạc quay người lại, chưa kịp mở miệng đã bị ngắt lời.

"Chậc, cậu cao lên nha." Tay trái Bảo Linh Linh ôm ngực, tay phải xoa xoa cằm trầm giọng tuyên bố giống như phát hiện ra một đại lục mới.

Tuy nhiên chỉ cao hơn cô một vài phân, nhưng cô nhớ rõ trước trung học cô còn nhìn thấy đỉnh đầu của cậu.

Cô dậy thì sớm, lên cao trung đã cao một met sáu mươi bảy, từ đó định hình, trong ấn tượng thằng em này vẫn thấp hơn cô, không nghĩ bất tri bất giác nó đã cao hơn cô.

Nghe vậy, Chu Luật Dã trợn to mắt.

"Sao chị không trực tiếp hỏi, em của chị cũng cao như vậy, chẳng lẽ tôi cao lên không được." Con nít nhà bọn họ trưởng thành trễ, anh hai cũng đến nghỉ hè giữa năm cao nhất lên cao nhị mới cao lên được mười phân: "Người nhà chị có lẽ ăn uống tốt hơn, nên trưởng thành sớm."

"Thúi lắm, chẵng lẽ nhà các người ăn uống tệ hơn." Chẳng qua nữ chủ nhân ít xuống bếp, cô thấy bọn họ ăn ở ngoài cũng rất phong phú.

"Đúng, đúng, nhà của tôi ăn uống rất tốt, chỉ có bản thân tôi là không tốt." Anh buông tay, không muốn tranh cãi. Biết cô không dùng mát tính, anh lại ngồi xuống.

Bảo Linh Linh 'Chậc' một tiếng, với lấy cuốn sách nấu ăn rồi ngồi xuống bên cạnh chân anh: "Vậy hiện tại cậu cao bao nhiêu?"

"Một mét sáu mươi chín."

"A..." Cao hơn cô hai cm.

...

"Cân nặng năm mươi tám."

Qua một lúc không thấy câu hỏi kế tiếp, Chu Luật Dã lại nói thêm một câu, nhưng người ngồi bên chân lại hoàn toàn không nghe thấy.

"A..." Đột nhiên cô hét to một tiếng, nhảy dựng lên: "Chu - Luật - Dã."

"Tôi đang nói tôi." Anh phản ứng mau lẹ tránh được quyển sách dạy nấu ăn bị ném qua.

"Cút ra ngoài cho tôi." Bảo Linh Linh giận đỏ cả mắt, cô không thèm để ý đến lời giải thích của anh, cầm lấy sách nấu ăn đập mạnh lên người anh.

Đầu tàu! Đầu tàu!

Cao hơn cô hai cm, nhưng chỉ cân nặng...

Oa, thật đáng ghét.

"A." Không chống lại được lực công kích, anh bị bắt buộc lui về phía ban công: "Được rồi, được rồi, đừng tức giận, tôi biết cân nặng của chị vẫn còn trong tiêu chuẩn..."

Không đợi anh nói xong, phịch một tiếng, cửa sổ sát đất đóng lại trước mặt anh.

Ngay sau đó một tiếng 'Tách', tiếng cửa bị khóa lại.

Người bị đuổi ra ban công, nhìn cửa sổ bị đóng lại trước mặt, bất đắc dĩ nhún nhún vai, cười khổ một tiếng, mới về phòng mình.

Đêm, sâu hơn.