Lửa giận hừng hực thiêu đốt trong tim Mộc Ly, đã bao lâu rồi nàng không bị người khác đánh? Lúc ở cô nhi viện bị người bắt nạt, nàng hung hăng đánh lại, đánh đến khi không ai dám bắt nạt nàng nữa. Hôm nay không ngờ lại bị một người cổ đại mình không để mắt tát một cái thật đau, Mộc Ly không cam tâm?
Nhìn những mĩ nhân đang đứng đằng sau vui sướng khi thấy người găp họa, bao gồm cả Tô Liên Hinh không biết đã đứng gần đó xem kịch vui từ lúc nào. Mộc Ly cảm thấy vô cùng phẫn nộ và bi ai. Cái cảm giác phẫn nộ này thiếu đốt tâm trí nàng, nếu lúc này trên tay Mộc Ly có một khẩu súng, nàng nhất định sẽ không do dự nã thẳng vào đầu Linh phi!
Tô Liên Hinh mặc một bộ váy trắng thướt tha, đứng cách ngự hoa viên hơn một trượng, đám mĩ nhân đều đang chú ý tới Linh phi và Mộc Ly, vậy nên không ai phát hiện ra nàng ta, tóc đen mềm mại buộc thành kiểu đầu quý phi, Tô quý phi khinh miệt liếc nhìn Mộc Ly, đôi môi đỏ mọng thầm cười yếu ớt.
“Ha ha! Nhan Khuynh Thành, bản cung xem ngươi đắc ý thế nào, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!” Linh phi nhìn bàn tay đỏ hồng của mình, khuôn mặt vặn vẹo ác độc, cuối cùng nâng tay lên, tát Mộc Ly thật mạnh.
Khuôn mặt Mộc Ly tái nhợt, tia máu đỏ tươi chầm chậm chảy xuống theo khóe môi hồng, rơi xuống mặt đất trong Ngự Hoa viên, giống như hàn mai nở giữa mùa đông, làm lòng người giá lạnh. Mộc Ly lạnh lùng nhìn Linh phi, lại đảo qua người những phi tử đang đứng xem kịch vui, nghiến răng nhả ra từng chữ: “Hôm nay ta không chết, ngày khác sẽ là ngươi vong!”
Hôm nay, nếu Anh Mộc Ly ta không chết, ngày khác sẽ là ngày chết của các ngươi!
Ánh mắt Mộc Ly lạnh như băng, mang theo ánh sang khác máu đến từ Tu La địa ngục, nhìn qua từng người một. Những phi tử bị Mộc Ly nhìn đều lạnh người, ánh mắt này rất đáng sợ, dường như chỉ cần bị nàng nhìn, sẽ có cảm giác như ở trong địa ngục.