“Sao vậy?” Hắn đã bước tới cửa, bóng dáng hiu quạnh chợt khựng lại.
Nhìn hai thị vệ đang cung kính quỳ trước cửa, Mộc Ly mở miệng, giọng điệu hàm chứa ý cầu xin, nàng nói: “Ta muốn ra ngoài một chút, xem thời đại thái bình thịnh thế không ai xâm phạm, cũng vĩnh viễn không xâm phạm người khác mà người tạo nên, được không?”
Thời kì thái bình thịnh thế, không bị người xâm phạm, cũng không xâm phạm người, có lẽ là lý tưởng của tất cả hoàng đế. Sở dĩ Mộc Ly nói như vậy, là vì nàng không muốn bị nhốt ở đây, nàng muốn quang minh chính đại đi xem Phượng Lân quốc, chứ không phải mỗi tối trèo tường ra ngoài.
Vũ Tiêu Nhiên nắm chặt tay, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Tùy nàng!” Sau đó xoay người, không chút do dự rời đi, chỉ để lại một bóng dáng cô quạnh tịch.
Vũ Tiêu Nhiên đi rồi, Mộc Ly vẫn thản nhiên ngồi trên chủ vị, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt híp thành mảnh trăng non.
“Hoàng Thượng, đêm nay ngài định đến cung của nương nương nào?” Cao công chờ bên ngoài, vừa thấy Hoàng Đế bước ra khỏi Tương Tư các, lập tức chạy nhanh đến.
“Không đi đâu cả, quay về Dưỡng Tâm điện.” Lưu lại vài chữ lạnh như băng, Vũ Tiêu Nhiên bước nhanh về tẩm cung của mình.
“Nhưng mà……” Đã lâu rồi ngài không ngủ lại hậu cung, những lời này Cao công công chưa kịp nói ra, đành chạy theo bước chân của Hoàng đế.
Sáng hôm sau
Bầu trời sáng sủa, ngàn dặm xanh lam, thời tiết hôm nay thật tốt, giống như tâm trạng của người nào đó, hay chỉ đơn giản bởi vì tâm trạng tốt, nên nhìn cái gì cũng tốt?
Sáng ngủ dậy không nhìn thấy mấy vị ôn thần gác cửa, tâm tình Mộc Ly cực kì kích động, thật tốt quá, rốt cuộc nàng không cần nhốt mình cả ngày trong Tương Tư các nữa rồi, hơn nữa có thể quang minh chính đại bước ra ngoài, tuy rằng bây giờ chỉ hạn chế trong phạm vi hoàng cung, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều rồi.
Mộc Ly mặc một bộ quần áo dài màu lam nhạt, tóc đen ba ngàn chỉ dùng một cây trâm gỗ búi lên một nửa, nửa còn lại xõa trên vai, gió khẽ thổi bay bay, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh nhạt.