“Ta không phải là người của Hoàng Thái Hậu, ngươi rảnh rỗi không có chuyện gì làm hay sao mà đến nơi lao ngục này” Mộc Ly cười nhìn hắn, trên mặt lộ rõ vẻ mỉa mai. Thái giám này, không, nam tử nảy, nàng chỉ cần liếc mắt liền nhận ra hắn chính là tên thái giám áo xanh ngày đó đi với Hoàng Thái Hậu đến đại lao “thăm” mình. Giờ nghe giọng nói và ngữ điệu của hắn, rõ ràng hắn không phải là thái giám, đôi mắt đen như hắc bảo thạch đó, người đã gặp qua có mấy người quên được?
“Ta đối xử với nàng rất tốt, nhưng nàng lại không dịu dàng như lời đồn đãi. Trái lại, còn rất to gan, không giống như một thiên kim khuê các.” Hắn đảo cái ly trên tay hai vòng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Mộc Ly, không bỏ sót tia cảm xúc nào trong mắt nàng.
“Tò mò ư? Tò mò có thể hại chết mèo đấy, có phải ngươi thích ta nên tò mò không?” Nói ra những lời này, Mộc Ly có chút ngượng ngùng, nhăn mày, nhưng lại lập tức mỉm cười nhìn hắn: “Lời đồn cũng chỉ là lời đồn thôi.”
“Đúng vậy, lời đồn vẫn mãi là lời đồn, cho nên hôm nay ta mới đến xem nó như thế nào.” Không chút để ý nhìn Mộc Ly, nam tử khẽ nhắm đôi mắt phượng tà tứ mị hoặc, ngửa đầu uống hết trà.
Khóe miệng Mộc Ly khẽ nhếch lên, đôi mắt cong thành mảnh trăng non: “Xem xong chưa, xong rồi thì trả lời mấy vấn đề của ta!”
Ngữ khí không mặn không nhạt, trong lời nói của Mộc Ly thiếu vài phần ấm áp, mà nhiều hơn một phần ý lạnh, nàng nhẹ nhàng dựa vào ghế, cười tà (kiểu cười không đúng đắn ấy) nhìn nam tử.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Tới đây có mục đích gì?” Không đợi nam tử hồi phục tinh thần, đôi mắt lợi hại của Mộc Ly nhìn thẳng hắn, tiếp tục truy vấn: “Ngươi giả làm thái giám vào cung để làm gì, nấp ở chỗ nào?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Mộc Ly đã bắt đầu hối hận, nàng đang làm cái gì thế? Sao lại có thể lo lắng thay cho Vũ Tiêu Nhiên, sợ nam tử giả dạng thái giám trước mặt này hại hắn?
Đế vương lạnh lùng như núi băng đó, người bình thường có thể tính kế nổi sao? Có lẽ, hắn đã sớm biết rồi chăng? Mà nam tử trước mắt này, hình như trên người không có sát khí, đây là trực giác của Mộc Ly.