Chương 6: Tây Cung Hoàng hậu nương nương

Màn lụa mỏng màu đỏ làm bằng sợi tơ thượng hạng yên lặng rũ xuống, gió nhẹ thổi tới lụa mỏng mềm mại biến hình theo gió chậm rãi vung lên. Xuyên qua màn che mơ hồ có thể nhìn thấy một nữ tử nhắm chặt hai mắt nằm trên giường lớn khắc hoa, đôi lông mi dài che phủ giống như hai chiếc quạt hương bồ nhỏ, mặt không thoa phấn mà tái nhợt không chút huyết sắc, miệng nhỏ vốn đỏ tươi nay lại trắng bệt dọa người, chiếc mũi xinh đẹp khảm vào ngũ quan hoàn mỹ, tóc đen như mực hơi có chút hỗn độn, trên người mặc một bộ giá y đỏ thẳm nhăn nhúm thêu Phượng Hoàng Ngũ Sắc, dán chặt vào vóc dáng lung linh của nữ tử, nàng cứ an tĩnh nhắm mắt như vậy, giống như tất cả chuyện của thế gian đều không thể quấy rầy đến nàng.

Một lão ngự y mặc quan phục đứng bên cạnh giường, có thể thấy rõ cơ thể ông ấy không ngừng run rẩy, trên trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh, lão ngự y chẳng quan tâm lau nó, khúm núm đưa tay già nua thăm dò hơi thở của nữ tử trên giường, hoàn toàn không có hơi thở, tức khắc ba hồn liền thiếu đi bảy phách!

Tây Cung nương nương. . . Tắt thở. . . Rồi!

Sắc mặt lão ngự y đột nhiên biến đổi, thu hồi cánh tay cứng đờ quay đầu, hướng về phía đám cung nữ thái giám đang quỳ, bỗng nhiên quỳ xuống, trong lòng các cung nữ run sợ nhìn lão ngự y, sắc mặt sớm đã tái nhợt bây giờ lại bị dọa chuyển thành màu xanh tím, lão ngự y không để ý tới vẻ mặt biến sắc của mọi người, đôi môi run rẩy mở miệng tuyên bố tin dữ: "Mau. . . Nhanh đi bẩm báo Hoàng thượng, Tây. . . Tây Cung nương nương. . . . . ."

"Ưm. . . ."

Lời lão ngự y còn chưa nói hết, liền bị tiếng rên rỉ của nữ tử cắt ngang, mồ hôi lạnh bắt đầu toát ra từng giọt từng giọt trên trán ông, lão ngự y khiếp sợ quay đầu nhìn thoáng qua trên giường, thấy Tây Cung Hoàng hậu nương nương đã đứng lên, liền kêu to một tiếng "Quỷ." Tiếp theo hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.

Mộc Ly vừa mở mắt thì nhìn thấy một đám cung nữ vội vã chạy ra ngoài, và vị đại thúc này liếc ‘mình’ một cái liền ngất, mắt buồn ngủ mơ màng quan sát bốn phía, trong lòng biết mình đã ‘xuyên’ rồi, nhìn thoáng qua ngự y đang hôn mê, xoa xoa mắt, tốt bụng kêu lên: "Đại thúc, tỉnh." Vừa gọi, Mộc Ly vẫn không quên vỗ vỗ gương mặt của ngự y.

Mồ hôi lạnh trên trán lão ngự y ứa ra càng nhiều, nhưng không muốn tỉnh lại. Mộc Ly nhìn đôi mắt đang run run của ngự y, lại thêm cơ thể không ngừng run rẩy, giơ tay lên dùng sức đánh vào cái ót của ông, tức khắc lão ngự y hoàn toàn hôn mê bất tỉnh!