Chương 3: Hoành tráng xuyên không

Mộc Ly hừ lạnh, tay nghe lời Minh vương bỏ râu ra, không thể làm càn được, ở đây dầu gì cũng là địa bàn của người ta.

Minh vương đau lòng vuốt vuốt râu mép của mình, cho rằng thẳng thắng sẽ được khoan hồng nên mở miệng: "Nha đầu, tuổi thọ ngươi chưa hết, nhưng không thể sống lại."

"Tại sao?" Mộc Ly thoáng bình phục tâm tình, tim không sợ hãi, thịt không nhảy ra miệng hỏi.

Minh vương tự đắc chợt nhíu mày: "Thiên cơ bất khả lộ."

"Ông. . . ." Mộc Ly trừng mắt, chỉ biết thần tiên đều yêu chuộng bộ dạng này, nếu tiếp tục hỏi ước chừng cũng hỏi không ra được nguyên do: "Không thể sống lại, chẳng lẽ để cho tôi làm Cô Hồn Dã Quỷ?" Nhớ tới quỷ hồn bay tới bay lui trên TV, Mộc Ly hết sức ghét bỏ.

"Sao có thể nhẫn tâm để cho nha đầu ngươi thành quỷ chứ." Minh vương cười hì hì mở miệng: "Cổ đại núi tốt, nước tốt, phong cảnh tốt, thức ăn tốt, người tốt, cơm tốt, món ăn tốt. . . . . . ." Minh vương vẫn còn muốn tiếp tục thao thao bất tuyệt, lại bị Mộc Ly cắt đứt.

"Ngừng! Ngừng! Ngừng!!!" Mộc Ly không chịu nổi cắt ngang lời nói Minh vương, đôi lông mày nhíu lại: "Có phải ông đang chuẩn bị đưa tôi đi cổ đại không!" Để cho ông ta nói xong, phỏng chừng lỗ tai sẽ mọc vết chai mất, đoán cũng đoán được tám chín phần, Mộc Ly cô đâu không phải là đứa ngốc. LQĐ

Minh vương cười ha hả, giọng nói lại càng thêm lấy lòng: "Nha đầu thật thông minh."

Nhún nhún vai không dứt, đoán chừng kẻ ngu cũng có thể nhận ra dụng ý của ông ta, đàu nhỏ Mộc Ly di chuyển, liếc nhìn gương mặt đen của Minh vương, tinh quang lấp lánh trong mắt, miệng nhỏ cười càng thêm tà mị, Minh vương bên cạnh nhịn không được thoáng rùng mình!

"Nha. . . Nha đầu ngươi muốn làm gì?" Đôi tay Minh vương che chở bộ râu đáng thương của mình, từng bước từng bước lui về phía sau, Mộc Ly từng bước một đến gần, mắt to chợt lóe, lại càng làm cho Minh vương kinh hồn bạt vía. . . . . .

Một canh giờ trôi qua.

‘Ta hả hê cười, hài lòng cười. . . ’ Miệng ngâm nga một điệu hát dân gian, hai chân vắt chéo, tâm tình Mộc Ly rất tốt nhìn thấy Minh vương treo chân ngồi trên ghế, trong lòng lại càng thêm sung sướng.

Minh vương bĩu môi, mũi phát ra tiếng hừ lạnh, xoay đầu lại không nhìn Mộc Ly, coi như không thấy. . . Ai bảo này xú ha đầu này chỉnh lão đến như vậy, vừa nắm râu, vừa uy hiếp, hại lão một chút dáng vẻ của Minh vương cũng không có.

"Minh vương ca ca. . ." Miệng nhỏ Mộc Ly bĩu ra, giọng nói nũng nịu khiến cho Minh vương xuất mồ hôi lạnh, không đợi Mộc Ly mở miệng, Minh vương liền lên tiếng trước cắt đứt lời nói của cô: "Nha đầu, đứng qua một bên, chớ quấy rầy ta."