“Ngươi nói ai không mở to mắt?” Đôi mắt to như ngọc lưu ly híp lại nguy hiểm. Mộc Ly khinh thường ngẩng đầu nhìn lướt qua Linh Phi. Sau đó kiêu ngạo ngồi lên ghế ở một bên nhấc hai chân lên.
“Ngươi!” Khí thể hùng hổ dọa người, Linh Phi không chút nhượng bộ nhìn thẳng vào Mộc Ly. Nàng ta không tin, một Hoàng hậu bị đẩy vào lãnh cung còn có thể làm gì được nàng ta. Nhưng hết lần này đến lần khác Anh Mộc Ly nàng lại cứ khiêu khích nàng ta đó ta sao.
Đứng dậy từ trên ghế chậm rãi đến trước mặt Linh Phi, Mộc Ly cười rộ lên gian ác, đôi môi mỏng màu hồng đào khẽ nhếch lên, giống như đóa hoa u minh đua nở dưới Hoàng tuyền, khuynh thành tuyệt sắc, lại cũng khiến người ta nhìn mà rợn cả tóc gáy!
Linh Phi không tự chủ lùi lại một bước, mắt thoáng nhìn thấy đám phi tầng mỹ nhân đến xem trò hay sau lưng mình lại không cam tâm mà bước tới gần Mộc Ly thêm một bước. Một đôi mắt hoa đào to đẹp cũng trừng lên ác độc. Mộc Ly nở nụ cười khinh miệt với nàng ta, giơ tay lên lấy tốc độ sấm đánh không kịp che tai tát một cái lên má trái của Linh Phi.
“Bốp!” Tiếng tát vang lên giòn giã, mọi người đều kinh ngạc trừng to mắt. Má trái của Linh Phi lập tức hiện lên dấu ấn năm ngón tay hồng hồng.
“Cái tát thứ nhất này, đánh cái sự độc ác dối trá của ngươi!” Dám hạ thuốc hại Nhan Khuynh Thành, thì phải có dũng khí chịu đựng cái tát cả ta. Mộc Ly vừa nghĩ tay cũng không ngừng nghỉ.
“Bốp!!” Lại là một tiếng vang còn to rõ hơn lúc nãy. Linh Phi kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, má trái vừa đỏ vừa sưng lên. Đám nha hoàn phía sau muốn tiến lên ngăn cản hành động của Mộc Ly, nhưng thân phận không tiện nên chỉ có thể vô vị đứng trước mặt nhìn hành động hung ác của Mộc Ly. Mà đám mỹ nhân nọ, chỉ đứng lẳng lặng nhìn trò vui, hoàn toàn không có ý muốn đứng ra ngăn cản. Với bọn họ mà nói, ai thắng ai bại đều không quan trọng, chủ yếu chính là không đắc tội người khác. Chuyện hậu cung ai có thể nói rõ ràng đây? Nói không chừng giờ khắc này còn là Hoàng hậu, khắc tiếp theo đã vào lãnh cung rồi, còn trái lại thì thôi!
“Cái tát thứ hai này, đánh cho ngươi biết trời cao đất rộng, không phân biệt được tôn ti!!” Từng bước tới gần, nụ cười nơi khóe môi càng lớn ra, Mộc Ly đánh rất đã tay!
Ngay lúc Mộc Ly chuẩn bị giáng cho nàng ta cái tát thứ ba. Linh Phi từ trong kinh ngạc nhanh chóng lùi một bước trốn tránh cái tát Mộc Ly đanh giáng xuống, khuôn mặt sưng đỏ vặn vẹo, bàn tay Linh Phi nắm chặt thành quyền, nàng ta phun ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Ngươi chỉ là một Hoàng hậu bị đưa vào lãnh cung thì có tư cách gì đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?!”