Chỉ thấy ánh mắt của Mộc Ly, tại một khắc nghe thấy thánh chỉ tinh quang chợt lóe càng mở càng to, cuối cùng đã trừng lớn thành mắt rồng, sau cùng không quên nháy mắt với Cao công công, nói một câu: “Chỉ có chút ít như vậy sao? Vũ Tiêu Nhiên cũng quá keo kiệt rồi! Này… Này, ta còn chưa nói xong, Cao công công ông đừng đi mà”.
Chỉ thấy Cao công công đổ mồ hôi lạnh, nhấc bước chân từ từ biến mất khỏi cung Mạt Ương, mọi người xấu hổ toát mồ hôi, nhưng đương sự đang ngồi trên chủ vị lại tươi cười rực rỡ giống như hoa nở.
Ngự thư phòng, Vũ Tiêu Nhiên toàn thân khoác hoàng bào, đang ngồi ngay ngắn trên ghế rồng nghe Cao công công bẩm báo tình hình lúc nãy, bút ở dưới tay cũng không ngừng nghỉ rung lên “ba ba”, con ngươi lạnh lẽo như hàn băng vạn năm không mang theo bất cứ tình cảm gì bắn thẳng đến mắt của Cao công công.
“Hoàng thượng, nô tài nói câu nào cũng đều là thật”. Cao công công khom lưng, khuôn mặt lộ rõ cung kính đối với Hoàng đế, hoàn toàn không còn bộ dạng nịnh hót xum xoe lúc tuyên chỉ ở Hậu cung.
Vũ Tiêu Nhiên nghe Cao công công bẩm báo xong cũng chỉ bình tĩnh nhíu mày, con ngươi xanh đen sâu thẳm hiện lên một luồng sáng âm u, sống mũi cao thẳng như pho tượng Hy Lạp lạnh lùng hừ một tiếng, cầm chiếc bút đặt bên cạnh bàn “ba ba” viết vài chữ lên trên thánh chỉ màu vàng sáng chói, sau đó… nhấc tay lên không lưu tình ném cho Cao công công đứng trước mặt.
Cao công công nhanh tay lẹ mắt tiếp nhận thánh chỉ mà Hoàng đế ném tới, chỉ thấy trên thánh chỉ viết qua loa mấy chữ, nhưng lại khiến Cao công công sợ hết hồn hết vía, nhưng trước sau vẫn không nói một lời nào lẳng lặng đi tuyên chỉ, đối với bất kỳ quyết định gì của vị thiên tử trẻ tuổi này, ông đều sẽ không và cũng không dám có bất kỳ nghi ngờ nào.
Đợi Cao công công vừa đi khỏi, Vũ Tiêu Nhiên bỏ cây bút trên tay xuống, đứng lên từ trên ghế rồng bước chậm rãi đến bên cửa sổ, phóng ánh mắt lạnh lùng nhìn hoa cỏ cây cối chập chờn ngoài đó, sự lạnh giá trong con ngươi màu đen dần dần tiêu tán, suy nghĩ bay về quá khứ rất lâu rất lâu trước đây.
Đó là một buổi sáng trời trong nắng ấm, khi đó hắn vẫn chỉ là một Thái tử, lúc tiếp nhận tin lão Hoàng đế Diệu Nguyệt Hoàng triều băng hà, thân là Hoàng tử nước láng giềng, hắn dứt khoát thỉnh cầu phụ hoàng lấy danh nghĩa quốc tang đi sứ sang Diệu Nguyệt quốc. Ngoài mặt là đi sứ Diệu Nguyệt quốc, nhưng bên trong là dò la tin tức, đến khi mọi thứ đã được chuẩn bị thỏa đáng mắt thấy sắp đoạt được Diệu Nguyệt quốc, nhưng không ngờ giữa đường bị người ám toán, cuối cùng dẫn đến toàn quân thương vong.
Ba ngàn, chính mắt hắn nhìn thấy trọn vẹn ba ngàn binh sĩ hộ vệ vì để bảo vệ hắn chu toàn mà bị quân địch bức lui đến vách đá, cuối cùng phải chết thảm dưới sự vây đánh của quân địch. Máu đỏ tanh nồng, chém giết tàn nhẫn, những binh lính kia mỗi người đều giết đỏ cả mắt. Hắn nghĩ, cả đời này hắn cũng không thể nào quên những binh sĩ đã vì hắn mà chết thảm dưới tay quân địch. Sau cùng, hắn một người một ngựa, chiến đấu điên cuồng trong biển máu. Nhưng đến khi biết được thủ lĩnh quân địch là ai thì sụp đổ hoàn toàn, cuối cùng bất đắc dĩ, hắn bị người đó tàn nhẫn tung một chưởng đánh rơi xuống vách núi, mà người đó lại là đại hoàng huynh của hắn, Vũ Bùi Nhiên.