Chương 143: Lòng người dễ thay đổi

Lý do khiến trái tim nàng băng giá chính là, vì sao từ đầu tới cuối không có người nào thay nàng cầu tình hết vậy? Mặc dù biết van xin cũng vô dụng, nhưng ít nhất vẫn để cho nàng cảm thụ được một tí gì đó gọi là ấm áp, chẳng lẽ phẩm chất làm người của Anh Mộc Ly nàng kém như vậy sao? Hazi. . . . . .

Ráng chịu đựng nỗi đau thấu xương, hai mắt Mộc Ly lạnh lẽo từ trên ghế dài đứng lên, nàng ngẩng đầu, ném về hướng mọi người một nụ cười mơ hồ không rõ dụng ý bên trong.

Sự hả hê nhạt dần trong mắt bọn họ, thay vào đó là biểu cảm ngạc nhiên ngày một nhiều hơn. Nữ tử trước mắt này, nàng chẳng những không khóc không ầm ĩ, hơn nữa còn đang cười, cười đẹp mắt như vậy, thanh thản như thế, giống như người bị đánh không phải là nàng.

Trước đây nữ tử nào bị phạt mà không khóc lóc rối rít chứ? Thậm chí có đôi khi ngay cả nam tử cũng không ngoại lệ. Hôm nay vị Hoàng hậu Tây Cung này thật sự khiến bọn họ phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

"Nhan Khuynh Thành, ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Hoàng thượng và Quý Phi nương nương đang chờ ngươi đi đến Dưỡng Tâm điện hầu hạ đấy." Một cung nữ xuất hiện trước điện giở giọng the thé mắng Mộc Ly, mà người cung nữ Mộc Ly cũng có chút ấn tượng, nàng chính là cung nữ cận thân của Tô quý phi.

Kẻ đến tên là Ám Châu hay Ám Hương? Dù sao cũng là thủ hạ của người nọ.

"Đã biết." Mộc Ly cười nhạt trả lời, ánh mắt lạnh lùng đảo qua xung quanh, đám cung nữ nô tài rối rít lắc đầu thở dài tránh ra.

Tròng mắt sáng chói như lưu ly xẹt qua một tia sáng kỳ lạ, Mộc Ly chịu đựng đau đớn trên mông đi vào Dưỡng Tâm điện.

Giờ phút này, cho dù thân thể đang bị thương, nhưng vẫn không sánh bằng nỗi đau thấu xương ở trong lòng, người ta nói nói lòng người dễ thay đổi, chẳng qua cũng chỉ như thế.

Vũ Tiêu Nhiên và Tô Liên Hình ngồi dùng bữa tối ở trên một cái bàn rất dài, trong điện thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười duyên của Tô Liên Hinh và tiếng nam tử phụ họa, đám nô tài và cung nữ chia ra đứng xung quanh cúi thấp đầu, nến bên trong lồng đèn hoa lưu ly đã được thắp lên.

Dưới ánh nến lờ mờ, đèn lồng lay động sáng ngời tạo ra từng vòng bóng râm xuyên vào trong điện, nhưng cảnh tượng này trong mắt của Mộc Ly lại vô cùng hiu quạnh.

Mộc Ly im lặng đi vào trong điện, cúi thấp đầu đứng chung với những cung nữ khác, tư thái của nàng ưu nhã cao quý, dứt khoác lưu loát, giống như thiên chi kiêu nữ trời sanh, toàn thân hoàn toàn không nhìn ra có chỗ nào bị thương, nhưng chỉ có mình nàng biết, hiện tại nàng đứng ở chỗ này chịu đựng nỗi đau đớn lẫn sự lạnh lẽo thấu xương đến cỡ nào.