Anh Mộc Ly nàng trước giờ vẫn không phải người dễ bị bắt nạt, muốn uy hiếp nàng? Vậy thì xem ngươi có bản lãnh này hay không đã!
Mặc dù nàng có đôi lúc tuỳ tiện, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ không nhìn mặt mà nói chuyện, nói một là một. Nếu nàng đã đồng ý khoản giao dịch này, thì sẽ không nuốt lời. Có lẽ, tương lai có một ngày, cuối cùng nàng sẽ vì kết quả này mà hối hận, chỉ là, không còn đường lui nữa rồi!
Từ khi nàng đi tới nơi thế giới này, ngày đầu tiên xuyên thành Nhan Khuynh Thành, trách nhiệm của nàng là phải gánh vác những thứ nàng ấy để lại, huống chi, nàng cũng đã đồng ý với nàng ấy.
"Này? Nhan Khuynh Thành ngươi nói vớ vẫn gì vậy? Cẩn thận ai gia trị tội bất kính của ngươi đấy." Hoàng Thái hậu nhất thời bị giật mình không nhẹ, tuy bị khí thế của Mộc LY làm cho run sợ, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, không hổ là từ cung phi từng bước một bò lên làm chủ.
Từ trước tới nay chuyện tranh đấu trong hậu cung còn tàn khốc hơn cả khói lửa trên chiến trường, sự lợi hại của nó nằm ở chỗ, chính là giết người trong vô hình. Hơn nữa còn có thể giết người mà không thấy máu, bởi vì ngươi không biết khi nào mình sẽ trở thành vật hy sinh trong cuộc đua quyền lợi và danh vọng này.
Có lẽ, một khắc trước, ngươi vẫn ngồi ở vị trí Hoàng hậu, một khắc sau, rất có thể ngươi đã đặt mình vào trong lãnh cung.
Thịnh cực tất suy, vật cực tất phản*, đây là chân lý nghìn năm qua không đổi, mà điều chúng ta có thể làm, chính là cố gắng tự bảo vệ mình.
(*) Ý nói một việc phát triển đến mức độ nào đó sẽ chuyển hóa sang dạng khác.
"Ta có nói bừa hay không, người biết rõ mà." Mộc Ly đứng dậy từ trên giường quý phi, nhếch miệng cười tà từng bước một tiến tới gần Hoàng Thái hậu, thân thể của nàng nhỏ gầy như vậy, giờ phút này ở trong mắt của Hoàng Thái hậu lại có khí thế không gì sánh kịp.
Mộc Ly đến gần bên tai bà ta nhẹ nhàng thốt ra một chữ, Hoàng Thái hậu nghe xong, sắc mặt lặp tức thay đổi, một tia sang kì lạ thoáng qua trong đôi mắt to như lưu ly kia. Mộc Ly cũng không đùa với bà ta nữa, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: "Được rồi, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, người đi thong thả, ta mệt mỏi, nên không thể tiễn người."
"Ngươi. . . . . ." Dung nhan xanh mét, cuối cùng Hoàng Thái hậu hung hăng trừng Mộc Ly một cái, không cam lòng đưa bàn tay run run cho cung nữ đỡ đi ra khỏi cửa.
Nhìn bóng lưng Hoàng Thái hậu rời đi, trong mắt Mộc Ly lóe lên ngàn vạn luồng sáng, nàng từ từ mở tay ra, phát hiện lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi mỏng. Nàng vốn chẳng qua là thử đánh cuộc một lần, nhưng không ngờ lại thắng, nếu không hậu quả, không thể tưởng tượng nổi!