Chương 128: Thiết huyết nhu tình

Hắn ngoái đầu nhìn lại, con ngươi lạnh lẽo không tình cảm, đổi lại là sự đau đớn vô biên, băn khoăn nhìn người trước mặt.

"Là nàng sao?" Hắn lạnh nhạt hỏi, cổ họng thô ráp giống như bị mắc kẹt bông vải, một đôi con ngươi như sao tràn đầy chờ đợi nhìn nàng, lúc nói ra những lời này, mũi không nhịn được đau xót.

Đó là chuyện mà cả ngày lẫn đêm hắn mong đợi, trong sự mong đợi mang theo vô hạn nỗi đau tương tư bị hành hạ. Vì nhớ nhung người nào đó, hắn đã phái một vạn ám vệ ngày đêm tìm kiếm nàng suốt ba năm, nhưng cuối cùng vẫn vô ích, mỗi đêm chỉ có thể mang theo sự tức giận đi vào giấc ngủ, sau đó tỉnh lại, ngày qua ngày, năm qua năm, ròng rã ba năm như vậy.

Hôm nay, thật vất vả hội ngộ, chẳng lẽ lại là một lần gặp thoáng qua nữa sao?

Không! Sao hắn có thể cho phép, cho dù phải nhốt nàng, cũng tuyệt đối không!

Người không phải cỏ cây, chỉ những kẻ phàm tục mới có thể vô tình? Người ta nói vô tình nhất là bậc Đế Vương? Nhưng có ai biết, ẩn dấu dưới lớp mặt nạ lạnh lẽo kia chính là một tấm chân tình vô cùng dịu dàng nghiêm túc!

Cuộc sống tất nhiên sẽ có những người mê muội vì tình, chỉ là không thể bỏ xuống được!

"Ngươi nói gì?" Hỏi xong, Mộc Ly thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đánh trống lên xuống, không có tôn xưng, không hề lễ tiết. Nhìn đôi mắt sáng chói như hắc bảo thạch kia, Mộc Ly rất không muốn đánh nát mộng đẹp của hắn, nhưng nàng biết, nàng không thể không làm như vậy, không được để lộ ra bất kỳ sơ hở nào. Nếu không, hết thảy mọi thứ nàng sẽ không tiếp nhận nổi, bởi vì nàng, dù sao cũng không phải là người trong lòng hắn!

Giữ vững bình tĩnh, Mộc Ly dùng ánh mắt mê mang khó hiểu cộng thêm xa lạ nhìn hắn, dĩ nhiên, trong này còn có thứ hắn quen thuộc nhất, thờ ơ và lạnh lùng.

Nhìn ánh mắt mê mang khó hiểu của nàng, hắn như rơi vào trong mây, không khắc chế được cảm giác trống rỗng ở trong lòng, mắt phượng vốn đang hi vọng trong nháy mắt sinh ra chán nản. Tiếp theo là sự đau đớn vô hạn, cùng với cơn giận ngập trời, chẳng qua hắn bắt buộc phải đè nén nó xuống, không thể để nàng coi thường mình.

"Ta đi gọi thái y cho ngươi." Mộc Ly cố ý chỉ vào vết thương của hắn, không thể tiếp tục chịu đựng ánh mắt tàn phá kia, nàng đẩy hắn ra, vội vàng chạy ra ngoài cửa.

Bàn tay hắn trống trơn dừng lại giữa không trung, đầu ngón tay cong cong, lộ vẻ tịch mịch.