Linh Phi đắc ý đi về phía Linh Thủy điện của mình, không thể không nói, dọc theo đoạn đường tới Ngự Thư phòng, vẻ mặt nàng ta vô cùng sung sướng kích động. Nàng ta vui vẻ, nhưng lúc này có người vô cùng khó chịu, người này khỏi cần phải nói, chính là diễn viên của chúng ta – Anh Mộc Ly.
Lại nói, từ lúc phất áo ra khỏi Ngự Hoa viên, Mộc Ly kiên định bước đi, trong mắt mọi người, tấm lưng ấy tiêu sái cao ngạo, chỉ có mình Mộc Ly biết, lòng mình có bao nhiêu chua sót, một lòng ẩn nhẫn, nhưng không biết sứ mệnh của mình là gì, không rõ tại sao mình lại xuyên tới đây, chẳng lẽ thuyền đến đầu cầu sẽ thẳng sao?
Thoạt nhìn tất cả đều yên bình, thật ra là sóng lớn cuộn trào, nàng không ngốc, nàng nhìn rõ tất cả, cũng hiểu rõ mọi việc. Tô Liên Hinh giả tạo, Linh Phi không sợ chết nhắm vào nàng, cẩm y vệ đã đi còn quay lại, sự vô tình của Hoàng Bùi…
Tất cả mọi việc, nàng nghĩ mình có thể không đếm xỉa tới, nhưng cửa cung sâu như biển, không ai có thể không dính nước bùn, nàng vẫn nghĩ là mình có thể, nhưng sự bất an trong lòng chẳng những không bị mất đi, mà ngày càng nhiều lên.
Vừa đi qua một ngã rẽ khuất tầm mắt, Mộc Ly chạy băng băng, nàng không cần biết đi đến đâu, muốn đến đâu thì đến, chỉ cần ra khỏi tòa cung điện tràn ngập mưu toan này.
Trái tim bối rối đập, không tiết tấu, trong lòng không còn suy nghĩ gì, chỉ có âm thanh tim đập kia truyền vào tai, tựa như lúc nào cũng có thể thoát khỏi lồng ngực.
Xuyên qua hậu viện Tương Tư các, chạy ra đường lớn, dọc đường đi né tránh thị vệ, lưu loát không ngừng, bóng dáng gầy yếu kia, không để lộ dấu vết.
Trèo qua tường chỗ Cửa Tây, Mộc Ly không còn bận tâm gì nữa, ra sức chạy trốn, giống như phía sau có dã thú đuổi theo, tựa như đây là một cuộc truy đuổi sinh tốn, ai có thể chạy tới trước là thắng, nhưng con đường này quá dài, làm người ta không nhìn thấy điểm kết thúc…