Từ Khả lúc này thật sự muốn giết chết con tiện nhân Dung Yên này.
Để ngăn Dung Yên nói bất cứ điều gì khiến Diệp Duật lay động, cho nên cô ta hét lên với giọng khàn khàn, “Dung Yên, tôi chưa bao giờ làm chuyện đó, cô đừng vu khống tôi, nếu cô còn nói điều đó nữa, vậy thì chúng ta đến đồn cảnh sát, để cảnh sát điều tra, nếu như tôi làm chuyện xấu đó, cứ để cảnh sát bắt tôi kết tội.”
Con tiện nhân này không phải thích để cảnh sát chứng minh mình vô tội sao? Cô ta không tin con tiện nhân này thật sự dám đi.
Dung Yên cười lạnh một tiếng, bước lên một bước, trực tiếp nắm lấy cánh tay của cô ta: “Đi, nếu như cô còn có chút chần chờ không muốn đi, cả đời này cũng không ăn nổi một món.”
Tần Dư: ...
Chị dâu cả của cậu ấy vẫn là chị dâu cả của cậu ấy.
Đối xử với người xấu thì phải như thế này, cả đời ngay cả một món ăn cũng không ăn nổi, điều đó thật sự rất hả giận.
Hứa Khả vốn muốn hù dọa Dung Yên, nhưng cuối cùng con tiện nhân này lại thật sự muốn đi đồn cảnh sát.
Vậy sao mà được... cô ta mới không đi đâu.
Trong cơn hoảng loạn, cô ta lại cầu cứu Diệp Duật
“Thả tôi ra... Diệp Duật, cứu em...”
Diệp Duật bình tĩnh lại liền lập tức nói với Dung Yên: “Dung Yên, thả cô ấy ra.”
Từ Khả thấy Diệp Duật đã giúp mình, nhưng chưa kịp cảm động, kết quả lại nghe thấy anh ta nói: “Cô để cô ấy tự mình đi.”
Từ Khả:……?
Cô ta đi cái rắm.
Khóe miệng Dung Yên giật giật,“Vậy thì không được đâu, cô ta muốn chạy trốn thì phải làm sao? Anh không thấy thật ra cô ta không muốn đi à? Xin lỗi, tôi quên mất anh là người mù.”
Sắc mặt Diệp Duật lại tối sầm.
“Yên tâm, Từ Khả sẽ không chạy trốn. Có tôi ở đây, cô ấy sẽ đến đồn cảnh sát chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng cô không được nhắc đến chuyện lúc nãy nữa.”
Dung Yên cười lạnh một tiếng,“Anh không chỉ là một người mù, anh còn là một người đàn ông bình thường nhưng lại rất tự tin, được, nếu như cô ta chạy trốn, vậy thì tôi chỉ có thể kiện anh thôi.”
Diệp Duật: ...
Từ Khả sắp điên rồi, sao có thể đến đồn cảnh sát?
Cô ta ước mình có thể bẻ gãy xương của con tiện nhân này Dung Yên này.
Bây giờ phải làm sao đây?
Giờ không muốn đi cũng phải đi, muốn đi cũng phải đi.
Cô ta ngẩng đầu lên với khuôn mặt bị đánh, tỏ vẻ tức giận và quật cường, “Dung Yên, tôi không nói lại cô, tôi cũng không muốn tranh cãi với cô, nhưng tôi vô tội, Diệp Duật, em không thể chịu được sự sỉ nhục này, cuộc đời này, anh nhất định phải...”
Nói xong câu này, cô ta đập mạnh vào bức tường ngoài bên ngoài nhà họ Tần… “Bốp” một tiếng vang lên.
Cả người mềm nhũn ngã xuống đất rồi bất tỉnh ngay lập tức.
Mà cái lỗ đẫm máu do cú va chạm để lại trên trán cô ta trông có vẻ hơi đáng sợ.
Diệp Duật sợ hãi, anh ta thật sự không ngờ Từ Khả lại làm như vậy.
Sau khi lấy lại tinh thần, anh ta nhìn Dung Yên một cách cứng rắn: “Dung Yên, nếu Từ Khả có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Nói xong câu này, anh ta liền chạy đến bế Từ Khả đang bất tỉnh lên.