Diệp Duật hơi cau mày: ”.....Chắc cô ta vẫn còn có chút tiền….”
“Nhưng mà, lần trước cô ấy nói cô ấy không có tiền. Dung Yên nói nhà cô ấy đã rất lâu không gửi tiền cho rồi.” Trên mặt Từ Khả tràn đầy lo lắng.
“Cho dù trong tay cô ấy còn tiền đi nữa thì, xe đạp mới rồi lương thực với thịt…..Em nghe nói hôm nay cô ấy cũng phải tốn ít nhất 200 đồng….. Dung Yên không có khả năng có nhiều tiền như vậy”.
“Em cũng không có ý gì cả, nếu tiền này của cô ấy có lai lịch thì không nói, em chỉ sợ….” Cô ta cắn nhẹ môi, lo lắng trong mắt như sắp tràn ra ngoài.
“Em chỉ sợ cô ấy trong lúc cấp bách đã bất chấp tất cả…..Làm ra chuyện sai gì.”
Lời này chẳng khác gì đang ám chỉ Dung Yên đi trộm tiền để tiêu.
Diệp Duật đương nhiên cũng nghe ra, nhưng anh ta cũng không nghĩ theo hướng mà Từ Khả ám chỉ: ”Em đừng lo lắng, Dung Yên không có khả năng làm chuyện này đâu, gan cô ta nhỏ như vậy….Tiền này chắc là Tần Dã cho hoặc cô ta nhặt được thôi.”
Từ Khả nghe anh ta nói xong, trong lòng lập tức khó chịu.
Cái gì gọi là Dung Yên không có khả năng làm chuyện này? Hay là Diệp Duật vẫn còn tình cảm đối với tiện nhân Dung Yên kia?
Nghĩ đến quan hệ của hai người ở trong mộng.
Từ Khả cực kì không vui.
Nhưng trên mặt cũng không để lộ ra bất kỳ cảm xúc gì không đúng.
Chỉ là vội nói: ”Diệp Duật anh đừng hiểu lầm ý của em, em không có nói Dung Yên sẽ đi, đi….. Nếu Dung Yên thật sự nhặt được tiền, vậy nhiều tiền như thế…..Cô ấy thẳng tay tiêu như vậy, người bị mất không phải sẽ lâm vào khó khăn sao? Cô ấy làm như vậy có phải không tốt lắm hay không? Nhặt tiền của người ta lại còn tiêu hết sạch.”
“Hay là…. Chúng ta đi khuyên bảo cô ấy đi, nói cô ấy trả đồ đã mua trở về….Nếu không lấy lại được đủ tiền…Vậy….Vậy ở đây em cũng còn một ít….”
Trong lòng Diệp Duật rất phức tạp, anh ta thật không ngờ Từ Khả lại tốt bụng như vậy.
Đúng là một cô gái mềm yếu, anh ta thật sự không nhìn nhầm người, cũng không thích nhầm người.
“Vậy anh đi xem thử.”
Trong mắt Từ Khả lóe lên một tia sáng, cô ta lập tức nói: “Em đi với anh! Hôm qua, cô ấy có thể đã hiểu lầm... cũng có một số ý kiến với em, nếu như em đến đó, vừa hay lại giải thích thêm chút...“
Ngoài việc muốn biết tiền của Dung Yên đến từ đâu.
Cô ta muốn biết vì sao Tần Dã không chết?
Chuyện này rất quan trọng với cô ta.
Chẳng lẽ là do cô ta bày kế khiến Dung Yên gả cho Tần Dã, cho nên vận mệnh của Tần Dã thay đổi rồi?
Loại chuyện bị chệch khỏi giấc mơ này, khiến cô ta rất bất an.
Nói tóm lại, cô ta không cho phép con tiện nhân Dung Yên đó sống một cuộc sống tốt đẹp nữa.
Diệp Duật nhìn thấy dáng vẻ cố gắng nhẫn nhịn ấm ức của Từ Khả cũng có chút đau lòng.
“Vậy thì chúng ta cùng đi, chúng ta đi xem thử.”
Từ Khả cụp mắt xuống, gật đầu.
Nhưng lúc này, trong lòng cô ta cảm thấy rất khó chịu... Diệp Duật không hề thuận theo lời nói của cô ta mà trách móc Dung Yên.
Diệp Duật không chú ý đến sự thay đổi trên biểu cảm trên khuôn mặt Từ Khả.
Anh ta dẫn đầu đi ra ngoài.
Từ Khả thấy vậy, kìm nén chút không vui kia ở trong lòng, sau đó vội vàng đi theo.