Khi kỳ thi tuyển sinh đại học được mở lại, trong số mười mấy thanh niên trí thức ở đại đội Tần gia thôn, cũng chỉ có mình Diệp Duật thi đậu đại học.
Những người khác đều thi rất tệ, không thi đậu.
Nguyên nhân chủ yếu là không đủ thời gian, lúc bọn họ nhận được tin tức này, muốn tìm sách cũng tìm không được.
Sau đó vẫn là Diệp Duật tìm người mang đến một ít tài liệu ôn tập và sách giáo khoa.
Nhưng mà, đối với những người nhiều năm không học tập và đọc sách như bọn họ mà nói, có sách giáo khoa và tài liệu ôn tập cũng không có ích gì.
Bọn họ ở đây làm công việc đồng áng mỗi ngày, những kiến thức bọn họ học được đã trả lại hết cho thầy cô từ lâu rồi.
Cho nên bọn họ không thi đậu đại học cũng không kỳ lạ chút nào.
Mấy người thanh niên trí thức không thể rời khỏi đây về lại thành phố với lý do thi đậu đại học, cho nên bọn họ vẫn phải tiếp tục ở lại đây.
Vì vậy, khi bọn họ nghe nói rằng Dung Yên thế mà lại mua một chiếc xe đạp, bọn họ cũng rất ngạc nhiên.
“Thật sự không thể nhìn ra được, Dung Yên lại có nhiều tiền như vậy” Còn chuyện số tiền này là của Tần Dã? Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó, ai mà không biết nhà Tần Dã nghèo nhất chứ.
Nếu như Tần Dã có tiền, cũng không đến nỗi để cho em trai, em gái của mình đói bụng, gầy như que củi.
Hai năm trước, nhà Tần Dã gần như không còn gì để ăn nữa đó.
Có tiền mới lạ.
Cố Lan sắp tức giận muốn chết rồi, mối thù hôm qua bị Dung Yên tính kế vẫn còn ở đó.
Cô ta lạnh lùng trào phúng một câu, “Ai biết tiền của cô ta từ đâu mà có, có khi không sạch sẽ đâu!“
Từ Khả nghe thấy lời của Cố Lan, đôi mắt lóe sáng.
Cô ta không giúp Dung Yên giải thích gì cả, dù sao, cô ta cũng hận Dung Yên.
Chỉ khi Dung Yên xui xẻo, cô ta mới có thể cảm thấy thoải mái.
Khuôn mặt của Cố Lan vẫn chưa hồi phục sau khi bị đánh, đang vừa lúc cô ta không có nơi nào để trút giận.
Cô ta lập tức chuyển sang tấn công Từ Khả, “Từ Khả, không phải cô có mối quan hệ tốt nhất với người họ Dung kia sao? Tiền của cô ta ở đâu ra, cô chắc là người rõ ràng nhất nhỉ!“
Từ Khả không ngờ Cố Lan lại hỏi cô ta như vậy.
Mặt cô ta tối sầm lại.
“Làm sao tôi biết được? Hơn nữa, nhắc đến chuyện thân thiết, tôi nghĩ cô mới là người thân thiết với cô ta nhất đó, được không vậy? Chuyện này chắc là cô rõ ràng nhất.”
Cố Lan lại chỉ tay vào mặt cô ta, “Tôi thân thiết với cô ta? Tôi sẽ bị con tiện nhân đó đánh thành dáng vẻ này sao?“
Bây giờ cô ta đã xé rách da mặt với con tiện nhân Dung Yên kia rồi, cho nên ngay cả biểu hiện ngoài mặt cô ta cũng không làm nữa.
Từ Khả nhìn khuôn mặt đáng sợ đó, cô ta im lặng.
Sau đó, cô ta lại nói thêm một câu, “Đó còn không phải là kết quả của việc cô chọc giận cô ta à?”
Giọng nói của Từ Khả có chút oán trách khi nói câu này, nếu không phải Cố Lan xử lý chuyện này không tốt.
Dung Yên sẽ thay đổi lớn như vậy sao?
Con tiện nhân đó bây giờ được tự do rồi, nằm ngoài tầm kiểm soát của cô ta.
Hơn nữa, Tần Dã, vậy mà lại không chết như trong giấc mơ, mà chỉ bị thương một bên chân.
Những thay đổi này, đều khiến cô ta khá bất an.