“Rộng hơn chút, còn có thể mặc được mấy năm, bộ đồ bây giờ chỉ có thể mặc được một năm thôi.” Dù sao cậu bé cũng sẽ cao lớn hơn nữa mà, đúng không?
Không còn chuyện gì nữa sao?
Dung Yên còn tưởng là vì chuyện gì nữa chứ, kết quả chỉ là chuyện này thôi.
“Mặc vừa năm nay là được rồi, năm sau, chị lại mua cho em bộ khác, thời tiết lạnh quá, chị không muốn đi đổi đâu. Hơn nữa, chị cảm thấy em mặc bộ đồ này đẹp lắm. Đồ rộng quá, không thể thấy được dáng vẻ đẹp trai của em đâu.”
Mặt Tần Dư đỏ bừng.
Dung Yên thấy cậu bé lúng túng, không nhịn được cười khẽ một tiếng, sau đó hỏi: “Em thử giày chưa?“
“Em thử rồi, đi rất vừa......” Chỉ là Tần Dư muốn đổi sang kích thước lớn hơn, dù sao thì năm sau chân cậu bé sẽ lớn hơn nữa.
“Mang vừa là được rồi, vậy cứ mặc đôi giày đó đi, chị mua hai bộ lận đó, một bộ để đó ăn tết rồi mặc, còn bộ này, bây giờ em cứ mặc đi. Chị đi xem thử em gái.”
Cô nói xong liền bước ra ngoài.
Tần Dư nhanh chóng tránh đường.
Cậu bé sững sờ nhìn bóng lưng Dung Yên, đôi mắt không nhịn được có chút nóng lên.
Từ khi Tần Dư có trí nhớ, chị dâu cả là người đối xử tốt nhất với cậu bé, ngoại trừ anh cả.
Tần Mai ở bên này cũng thay quần áo xong rồi.
Trong lòng cô bé rất yêu thích và vui mừng, cái áo khoác bông mới trông thật ấm áp, đôi giày mới cũng thật ấm áp.
Cô bé lớn như vậy rồi, mùa đông chưa từng cảm thấy ấm áp như vậy.
Tần Mai rất thích người chị dâu cả này.
Chị ấy giống như mẹ ruột của cô bé vậy.
Dung Yên bước vào, nhìn bộ quần áo trên người cô bé, không nhịn được mà gật đầu.
“Không tệ đâu, rất đẹp, lát nữa chị sẽ tết cho em một bím tóc nhỏ xinh xắn, như vậy thì sẽ càng đáng yêu hơn.”
Các đường nét trên khuôn mặt của ba anh em Tần Dã khá đẹp, nhưng tiếc là họ hơi gầy một chút.
“Chị dâu cả. . . “ Tần Mai hai mắt lấp lánh nhìn Dung Yên, tràn đầy tình cảm, vừa nhút nhát vừa yêu mến.
Dung Yên sờ đầu cô bé, “Đẹp lắm, en cứ mặc thế này đi, sau này chị dâu cả sẽ mua thêm cho em.”
Sau đó, cô nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Chị dâu cả không thiếu tiền đâu,” Thật là một cô bé khiến người khác thương yêu mà!
Cặp song sinh này của nhà họ Tần đã gợi lên sự lương thiện và tình người không nhiều của cô.
Quả nhiên, giữa người và người thật sự có duyên phận. Những thứ có thể khiến cô yêu thích mà không có lý do, thật sự là vô cùng ít ỏi.
Cô bé Tần Mai rất vui vẻ, không có đứa trẻ nào không thích quần áo mới.
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.” Lúc nãy khi đang nấu cơm, cô nhìn thấy cơm trong nồi đã chín rồi.
Cô gái nhỏ bây giờ thân với chị dâu cả này nhất, chỉ cần chị dâu cả nói gì, cô bé cũng gật đầu.
Dáng vẻ đáng yêu dễ thương này đã làm tan chảy trái tim của Dung Yên.
Tần Dư nhìn thấy hai chị em ra ngoài, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ quần áo mới mà em gái mình đang mặc, đôi mắt cậu bé không khỏi sáng lên.
“Đẹp lắm.”
Tần Mai nghe thấy lời khen của anh hai, khuôn mặt của cô bé càng thêm vui vẻ.