Trong phòng lập tức chỉ còn lại người đứng và người nằm.
Lúc này Tần Dã cũng không biết nên nói gì, nghẹn hồi lâu mới nặn ra được một câu: “Cảm ơn…… Vậy làm phiền em……”
Dung Yên nhìn về phía hắn, nhướng mày, “Cho dù là cám ơn, nhưng mà sau này anh cũng phải nghe lời em.”
Tim Tần Dã đập mạnh, nhìn từ góc độ này tới, cô tựa như tiên nữ vậy.
Sau một lúc lâu, cổ họng khô khốc của anh bật ra được một chữ, “…… Được.”
Nếu cô thật lòng đồng ý ở lại, đương nhiên anh đều nghe lời cô.
Mặt anh trở nên nóng bừng một cách khó hiểu.
Dung Yên nhìn anh một cái thật sâu, rồi xoay người đi tìm đồ của cô, may là khuất tầm nhìn, thuận tiện cho cô hành động.
Cô lấy từ trong không gian ra hai cân gạo, khoảng hai cân bột mì và một cân đường nâu.
Những thứ khác…… Cái rương này cũng không lớn, lúc này cũng không tiện để cô lấy bừa.
Cầm mấy thứ này đi vào căn bếp nhỏ.
“Đây là bột mì, đây là gạo, buổi sáng nấu cháo gạo rang, nấu đặc một chút.”
Còn về phần sai hai tiểu quỷ này làm việc, trong lòng cô không có chút gánh nặng nào.
Huống chi, nếu cô không cho bọn chúng làm, ngược lại trong lòng chúng có thể có suy nghĩ gì đó, có lẽ còn không dám ăn.
Tần Mai và Tần Dư vừa nghe cô nói, vội vàng đưa tay tới lùa…… Gạo sáng lấp lánh ư? Còn trắng hơn gấp ba lần so với bột mì tinh?
Đây là thứ mà họ chưa từng được ăn.
“Chị, chị dâu…… Chị thật sự muốn nấu sao?” Tần Dư không để ý đến việc lúc này giọng điệu của cậu ấy có chút gần gũi hơn.
Dung Yên vô cùng hào sảng, “Nấu, cho nhiều gạo chút.”
Nhìn hai người này dáng vẻ gầy gò ốm yếu, lại liên tưởng tới đoạn kết trong sách…… Bọn nhỏ thật sự là chưa từng có được một ngày tốt lành nào.
Quá thê thảm.
Ánh mắt Tần Dư phát sáng, tuy nhiên, lúc lấy gạo, cậu ấy vẫn khẩy khẩy moi moi mà lấy hai nắm nhỏ.
Dung Yên nhìn thấy không thuận mắt, tự mình trực tiếp ra tay.
Hai tay cô nắm lấy mấy vốc gạo khiến lòng Tần Dư đau xót.
“Đủ, đủ rồi……”
“Các em nấu đi, chị ra ngoài nhìn xem.” Dung Yên đi ra ngoài.
Sau khi Tần Mai nhìn thấy cô ra ngoài, lúc này mới nhỏ giọng nói với Tần Dư: “Anh hai, chị dâu thật tốt!”
Người xinh đẹp, tâm cũng tốt.
Trước kia, người trong thôn toàn gọi cô là sao chổi đấy!
Bất kể là ai, nhìn thấy cô đều rất chán ghét, sợ dính vận đen của cô.
Tần Dư:……
Tuy ngoài mặt không thừa nhận, nhưng đáy lòng cậu ấy vẫn đồng tình với lời em gái nói.
Có thể một mình lên núi cứu anh cả của cậu ấy, đó chính là ân nhân của nhà họ.
Ông cụ non suy tư một chút, “Vậy nấu cơm đi! Nấu đặc chút……”
Đôi mắt cậu ấy nhìn về phía đống gạo rồi vội vàng dời mắt.
Đau lòng quá.
Bữa ăn này, họ có thể ăn được mấy bữa nữa đấy.
Tần Mai rất vui vẻ, cô bé chưa từng được ăn gạo trắng như vậy.
Nấu cháo nhất định sẽ rất thơm.