Chương 11: Cuối Cùng Cũng Về Tới Nhà

Một giờ sau, cuối cùng Dung Yên cũng cõng được người về đến cửa: “Mở cửa….

Mặc dù thanh âm thều thào hữu khí vô lực, nhưng vẫn đủ để Tần Dư vẫn luôn lo lắng đang ngồi trong nhà nghe thấy.

Cậu nhanh chóng chạy ra mở cửa, nương theo ánh trăng nhìn thấy chị dâu cõng anh trai đang hôn mê, cả người huyết nhục mơ hồ, biểu tình khiếp sợ.

“Anh, anh bị sao vậy?”

“Mau tránh ra đi, để chị đi vào rồi nói.” Dung Yên cảm thấy cô sắp không được rồi.

Tần Dư vừa nghe, vội vàng tránh sang một bên, nhưng nước mắt vẫn không nhịn được bắt đầu rơi lã chã.

Bộ dáng này của anh trai cậu thật sự rất dọa người.

Dung Yên kéo người về phòng, sau đó bảo với Tần Dư: “Em đi nấu nước đi, chị phải băng bó cho anh ấy đã.”

Tần Dư kinh sợ:.....

Anh trai bị thương nặng như thế, không phải nên đưa đi bệnh viện sao?

Nhưng cậu chẳng qua cũng chỉ mới 12 tuổi, gặp chuyện lớn đầu óc lập tức rối loạn không được việc gì, chỉ đành ậm ừ chạy đi làm theo mệnh lệnh.

Mà hành động này, cũng vô tình đã coi người chị dâu trước mặt thành đại thụ để dựa vào.

Nhanh chóng chạy ra ngoài, sau khi vào đến bếp mới đột ngột phản ứng lại, cậu sờ lên ngực, ở nơi đó trái tim bình bịch bình bịch đập thật nhanh.

“Anh hai, anh cả bị sao vậy?”

Thanh âm đột ngột vang lên khiến cậu hoảng sợ suýt nữa thì thét chói tai, sau khi nhận ra là em gái mới khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, để mình bình tĩnh lại rồi mới trả lời, “Anh cả bị thương, em qua đây phụ anh nhóm lửa.”

Lúc nãy Tần Mai cũng không nhìn thấy, khi cô bé từ trên giường đi xuống, phòng của anh cả đã đóng rồi.

Bây giờ nghe thấy anh hai bảo anh cả bị thương khiến cô bé cũng sợ.

Vội vàng chạy đi nhóm lửa.

Bên này hai đứa trẻ thấp thỏm bất an.

Bên kia Dung Yên nhìn người đã hôn mê bất tỉnh, lục lọi trong không gian một hồi rồi lấy ra hòm thuốc…. Không sai, ở thời hiện đại cô không chỉ là tán vương quốc tế mà còn có một thân phận khác, đó là quỷ y thánh thủ.

Cho nên, Tần Dã gặp được cô, cho dù muốn chết cũng không được.

Nhanh nhẹn rửa sạch lại độc rắn và miệng vết thương một lần, sau đó lấy thuốc giải độc rắc lên, làm xong thì quay sang xử lý mấy vết thương khác ở trên người anh, tất cả đều rửa sạch rồi đắp thuốc một lượt.

Hai cái xương sườn bị gãy kia cũng được cô dùng thủ pháp đặc biệt nắn về chỗ cũ.

Lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm của Tần Dư:”.....Chị, chị dâu, nước nấu xong rồi, cần em bê vào chưa?”

Dung Yên đáp lại: “Mang vào đi.”

Câu nói vừa dứt, hai anh em liền nâng một cái bồn nước nhỏ đi vào, nhẹ nhàng đặt xuống đất.

Sau đó bốn ánh mắt đồng thời dừng lại ở trên người Tần Dã đang nằm trên giường…..

Đúng là càng nhìn càng thấy ghê….

Tần Mai đã bao giờ nhìn thấy bộ dáng này của anh cả mình, lập tức sợ tới khóc thét lên.”Anh cả…..”

Dung Yên:....

Thê lương như vậy, ai không biết còn tưởng cô bé đang khóc tang.

“Anh cả em không sao, chị đã chữa vết thương và bôi thuốc cho anh ấy rồi, chút nữa lau người xong thì băng bó lại là được.”

Cô vốn tính kêu hai đứa trẻ đi ra ngoài, nhưng nhìn bộ dáng của bọn nhỏ, phỏng chừng có kêu cũng không chịu đi.

Đành mặc kệ hai đứa đứng ở một bên nhìn.