Chương 9: Lần đầu lên huyện

Chương 9: Lần đầu lên huyện

Hiện tại là năm 1974, cả nước vẫn chưa khôi phục thi đại học. Toàn quốc chỉ có một trường duy nhất là Đại học Công Nông Binh, mà muốn nhập học thì bắt buộc phải có giấy đề cử từ địa phương. Hà Hưng Nghiệp không đủ tư cách vào được Công Nông Binh, trình độ hiện tại của anh ta chỉ có thể ứng tuyển vào những công xưởng trên huyện, bằng không thì quay về quê nối nghiệp trồng trọt. Và đó cũng là lí do Hà Hưng Nghiệp đưa ra để không trở lại tham gia thu hoạch hè, bởi còn bận ôn tập tham gia kỳ thi tuyển công nhân viên chức.

Hà Hưng Gia vừa đi vừa nghĩ vẩn vơ nhưng vẫn duy trì tốc độ không dám chậm trễ dù chỉ nửa bước, ấy thế quãng đường đi tới huyện cũng phải tốn của anh gần 2 tiếng đồng hồ.

Vừa đặt chân đến nơi, mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn ra như tắm. Lúc này mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, nên anh quyết định sẽ đi qua đưa đồ cho Hưng Nghiệp trước.

Thì ra đây là trường của Hưng Nghiệp. Hà Hưng Gia lóng ngóng định nhờ ai đó tìm giúp Hưng Nghiệp, chưa kịp thì từ xa anh đã thấy bóng dáng thân thuộc của em trai, đi cạnh nó còn có một cô gái. Tuy không nghe được họ nói gì, nhưng từ cử chỉ và nét mặt có thể chắc chắn rằng Hưng Nghiệp đang ra sức lấy lòng cô gái đó.

Cô nàng mặc một chiếc đầm trắng khá sành điệu. Ở thời này, mọi người có quan niệm tương đối bảo thủ: quần áo chỉ mang tính chất che thân, thành ra phụ nữ đặc biệt là ở nông thôn toàn mặc mấy áo vải quần bông tối màu, vừa để thuận tiện cho công việc, vừa mặc bền. Nhưng cô gái này thì khác, đầm đầm váy váy, trang điểm thời thượng, nhìn là đủ biết điều kiện gia đình của vị cô nương này rất không tồi.

Hà Hưng Gia đứng ở đằng xa quan sát chứ không tiến đến chào hỏi. Thấy bọn họ nói qua nói lại vài câu rồi tạm biệt, cặp mắt của Hưng Nghiệp thì cứ chằm chằm vào cô gái ấy không rời, chẳng biết nó đang bày mưu tính kế gì mà nhìn theo đến độ khi nàng đi khuất mới xoay người trở lại trường.

Hà Hưng Gia lúc này tới liến tên hô: “Hưng Nghiệp!”

Hà Hưng Nghiệp khi nghe thấy người gọi tên mình chính là Hà Hưng Gia thì có chút sửng sốt.

“Ah … anh tư, sao lại đến đây?”

“Thu hoạch xong rồi, mẹ nhờ anh đưa chút đồ cho chú.” - Vừa nói Hà Hưng Gia vừa lôi sọt đồ ăn ra, giả lả hỏi: “Cô gái vừa rồi là ai thế?”

Hà Hưng Nghiệp hơi sượng nhưng vẫn đáp: “Là bạn, bạn cùng trường thôi.”

“Được phết, nhìn cách ăn mặc là biết người có tiền.”

Thấy Hà Hưng Nghiệp lặng thinh, Hà Hưng Gia liền đổi chủ đề: “Chuyện tham gia thi tuyển, chú chuẩn bị tới đâu rồi?”

“Haiz, huyện này thì nhỏ như cái mắt muỗi, đếm đi đếm lại chỉ được hai nhà xưởng, một cái xưởng dệt, một cái nhà máy hoá chất. Lúc này lại ít tuyển nhân viên hành chính, chỉ toàn tuyển công nhân lao động.”

Hà Hưng Gia xem bộ dạng hắn cũng thừa biết hắn đang chê cái công việc lao động tay chân kia, nhưng để được ngồi vào ghế văn phòng đâu có dễ, dù nhà bọn họ có người ở trên huyện thì căn bản cũng chẳng có cách.

“Thế chú định xin vào đâu? Xưởng dệt đa phần tuyển nữ mà.”

Hưng Nghiệp lúng túng, Hà Hưng Gia hỏi một đằng, hắn trả lời một nẻo: “Cô gái vừa rồi chính là con gái lớn của phó giám đốc xưởng dệt..”

Lúc này Hà Hưng Gia đã hiểu lý do tại sao mà Hưng Nghiệp cứ cố gắng lấy lòng con gái nhà người ta. Cách cô ta ăn mặc đúng là rất mốt, nhưng diện mạo làm cho người ta không dám khen, mà lỡ có khen thì đó chắc chắn là nói dối.

Còn nói Hưng Nghiệp yêu cô ấy ở vẻ đẹp tâm hồn thì heo nái cũng biết leo cây!

Thôi, bỏ qua chuyện này đi, nó muốn làm gì thì làm hơi sức đâu mà anh quản.

“Chú làm gì trong lòng chú hiểu rõ là được. Mẹ hỏi sao lâu rồi chú chưa về, xong kỳ tuyển dụng này thì về nhà thăm mẹ đi.”

Thấy Hưng Nghiệp gật đầu đồng ý, Hà Hưng Gia không nói gì nữa mà trực tiếp rời đi.

Lúc này, Hà Hưng Gia mới bắt đầu đi dạo khắp nơi trong huyện, quan sát xem có cách nào hay ho kiếm ra tiền được không.

Đi đến một con phố, có hai gã kỳ lạ đứng bên vệ đường thu hút sự chú ý của Hà Hưng Gia. Anh đứng từ xa quan sát, thấy một người đàn ông lắm la lắm lét vội vã tiến lại nói chuyện với một trong hai người. Không biết bọn họ thì thầm gì, rồi bỗng cả ba cùng đi vào sâu trong con ngõ. Lát sau, một trong ba tên quay trở ra với chiếc hộp được bọc kín trên tay. Hà Hưng Gia cố tình đi ngang qua thì ngửi được mùi dược liệu, trong lòng có chút suy tư.

Dạo thêm chút nữa thì thấy trời không còn sớm, Hà Hưng Gia sực nhớ mẹ dặn anh đi mua thịt, anh vội ba chân bốn cẳng đến Cửa hàng Lương Thực-Phụ Phẩm, hi vọng vẫn kịp thời gian chứ mà về tay không thì không biết ăn nói sao với gia đình.

Nửa đường ngang một cái ngõ nhỏ, đột nhiên Hà Hưng Gia nghe được giọng nói rất ngang tàng: “Mày mà chịu đi theo anh Tôn của tụi tao, sau này cả cái huyện này không ai dám đụng đến cọng lông của mày, đếch cần ngày nào cũng phải cày cấy vất vả mà vẫn đảm bảo được ăn sung mặc sướng.”

Tụi đồng bọn cũng nhao nhao hùa vào.

“ Thật là! Đẹp thế này mà suốt ngày dầm mưa dãi nắng dưới ruộng thì phí của giời!””

Hà Hưng Gia quay đầu nhìn thì thấy cả một đám choai choai chừng hai mươi tuổi đang ức hiếp một cô gái, anh không thấy dáng vẻ cô ta thế nào nhưng nghe tiếng chắc là sắp khóc rồi.

“Các người làm gì thế, tôi đâu quen biết các người!”