Chương 72: Đồng nghiệp ganh ghét

Nói tóm lại, ba người bọn họ ai cũng có gốc gác, nếu không thì cũng có chỗ dựa hiển hách.

Tô Mạn cảm thấy cô chen được vào chỗ này, chính là xếp dưới đáy của chuỗi thức ăn rồi. Hai người trong phòng là Đinh Mẫn và Trình Hiểu Hồng vẫn chưa biết đến sự xuất hiện của Tô Mạn, bởi vậy vẫn nhiệt tình tám chuyện với nhau.

Đinh Mẫn nhỏ giọng nói:” Nghe bảo hôm nay Tô Mạn kia sẽ tới, chắc là sắp đến rồi.”

Trình Hiểu Hồng cũng nói:”Hừ, vừa đến đã được phân công cho công việc béo bở rồi,tôi đã hỏi bác mình, bác ấy bảo đây là người do Hách chủ nhiệm tiến cử.”

Đinh Mẫn không phục:”Chúng ta có chỗ nào thua kém cô ta đâu chứ? Tôi còn có bằng tốt nghiệp cao trung, mai mốt còn phải thi đại học nữa .”

Trong lòng Trình Hiểu Hồng cũng không dễ chịu gì. Cô được phân vào chỗ này, cũng nhờ ba đi nhờ vả bác mình mới có thể chen lọt. Tới đây rồi cũng chả có tương lai gì, cả ngày chỉ ngồi ngốc trong cái xó xỉnh này, một chút hi vọng cũng không có. Mọi người hâm mộ cô là cháu gái của thư kí,chắc chắn sẽ rất an nhàn sung sướng, nhưng chính cô tự biết hoàn cảnh của mình ra sao. Bác của cô cũng không còn trẻ nữa, đợi bác ấy về hưu rồi cô cũng sẽ bị đá ra khỏi chỗ này. Cho nên trong lòng Trình Hiểu Hồng lúc nào cũng muốn dành được cơ hội để nổi bật. Thật vất vả mới chờ đợi đến, lại bị một cái người mới không có gốc gác gì đoạt mất cơ hội.

“ Tôi sẽ chống mắt lên xem thử, coi cô ta làm tốt đến đâu, nếu xảy ra sai sót gì có khi lại bị điều đi cũng nên.”

789 nghe đến đây thì thở dài không chịu nổi:” Đúng là thói đời ấm lạnh, cứ tranh đua ganh ghét lẫn nhau, khi nào thế giới mới có thể tràn ngập nhân ái đây? Ký chủ, cô cũng đừng buồn, cứ cố gắng cảm hoá mấy cô gái này đi.”

Tô Mạn nói:” Chả có gì phải buồn, chỉ có người giỏi mới bị kẻ khác ganh ghét.” Nói rồi ,Tô Mạn duỗi tay gõ cửa phòng vài cái:” Chào mọi người, tôi là Tô Mạn ở đội sản xuất Đại Kiều Loan, hôm nay tôi tới nhận việc.”

Nãy giờ Đinh Mẫn và Trình Hiểu Hồng đang khí thế thảo luận chuyện của cô, bây giờ vừa nghe Tô Mạn đến,lập tức liền im bặt, trên mặt có chút xấu hổ. Chỉ là hai người bọn họ cũng lăn lộn nhiều năm ở trong công xã,nháy mắt đã khôi phục lại sắc mặt như bình thường. Cả hai đều cười rồi đứng lên chào hỏi.

“ Đồng chí Tô Mạn, hoan nghênh cô gia nhập hội liên hiệp phụ nữ của chúng tôi, mới ban nãy bọn tôi còn nhắc sao chưa thấy cô tới đấy.”

Tô Mạn nói:” Vậy sao, tôi cũng rất hoan nghênh trở thành một phần tử trong đội ngũ này, hi vọng hợp tác vui vẻ.”

Không khí trong văn phòng lập tức trở nên hài hoà và vui vẻ.

Lúc này,Hách chủ nhiệm cũng đến, theo sau còn có một đồng chí thắt bím tóc ở hai bên, đây chắc hẳn là Vương Phương rồi.

Hách chủ nhiệm bước vào đã thấy không khí hoà thuận trong văn phòng,nhìn sang thấy Tô Mạn đã đến,cũng tươi cười chào hỏi:”Đồng chí Tô Mạn tới rồi à? Về sau chúng ta cùng nhau chia sẻ công tác, giúp đỡ lẫn nhau.”

Tô Mạn cười nói:” Cũng nhờ có Hách chủ nhiệm và thư kí Trình cất nhắc, tôi sẽ cố gắng nỗ lực cống hiến hết sức mình.”

Hách chủ nhiệm nghe vậy thì cười càng tươi:” Mọi người chào hỏi lẫn nhau đi.”

Tô Mạn nói:” Trước đó đã quen mặt rồi, lần này gặp lại tôi vẫn còn nhớ rõ. Mới ban nãy vừa chào hỏi hai đồng chí Trình Hiểu Hồng và Đinh Mẫn xong, vị này là đồng chí Vương Phương đúng không? Xin chào, lần đầu gặp mặt hân hạnh được làm quen với cô.”

Vương Phương nghe Tô Mạn chào hỏi cũng chỉ gật gật đầu cho có lệ, vẻ mặt có chút kiêu ngạo. Đương nhiên, biểu tình này đã được cô ta tận tình che đậy, vừa liếc nhìn Tô Mạn xong đã lập tức thu lại.

Hách chủ nhiệm cũng không để ý biến hoá giữa hai người, sau khi giới thiệu xong liền mang Tô Mạn đi làm thủ tục thành lập hồ sơ.

Đợi hai người Tô Mạn vừa ra khỏi văn phòng, Đinh Mẫn và Trình Hiểu Hồng liền cho nhau một ánh mắt. Đinh Mẫn bước tới nói nhỏ:” Cô nói ban nãy Tô Mạn đó có nghe được chuyện chúng ta nói không vậy?”

Trình Hiểu Hồng nói:” Chắc chưa nghe được đâu, nếu nghe rồi sao ban nãy cô ta cười nói với chúng ta như vậy được? Mấy người dân quê đi ra từ đội ai cũng chanh chua đanh đá, có khi còn mắng chửi người nữa.”

Lúc này Đinh Mẫn mới tạm thời yên tâm, chỉ là nghĩ lại cũng không có gì để lo lắng. Tô Mạn chỉ là một cán sự nhỏ nhoi không có gốc gác gia thế gì, nghe được thì đã sao, còn có thể làm gì được cô? Nếu Tô Mạn muốn đi méc lại với Hách chủ nhiệm, chưa chắc Hách chủ nhiệm đã tin tưởng cô ta.

Văn phòng bên này, Tô Mạn đã theo chân Hách chủ nhiệm làm xong xuôi hết các thủ tục nhân sự, về sau cô chính thức là một cán bộ nhận lương cứng, mỗi bữa được ăn ở căn tin rồi.