Thời gian hao phí dùng cho việc nung gạch chính là một tiêu chí rất quan trọng. Thời gian hao phí thường liên quan tới rất nhiều phương diện khác, cho nên khi giảm được thời gian nghĩa là có thể tiết kiệm rất nhiều nguồn lực ví dụ như nhân công hay nhiên liệu.
Chất lượng sản phẩm được cải tiến, phí tổn còn hạ thấp. Tô Mạn cảm thấy này loại gạch mới này sẽ mang đến rất nhiều lợi ích cho công xã.
Cô lập tức hỏi: “Kỹ thuật này chúng ta khẳng định là phải cùng bên ngoài hợp tác, anh có ý tưởng gì về chuyện này không?” Cô cảm thấy chỉ cần Thôi Hướng Bắc đề xuất yêu cầu không tính quá cao, cô có thể tận lực hỗ trợ anh tranh thủ ích lợi.
Kết quả là Thôi Hướng Bắc lắc đầu: “Không có ý tưởng gì, mọi người cứ tự sắp xếp là được.”
Cậu không có bất kỳ ý tưởng nào, mục đích mà cậu ta nỗ lực cải tiến gạch, chính là vì từ trên người Tô Mạn, cậu phát hiện tư tưởng giác ngộ của mình không đủ cao, cho nên muốn nỗ lực làm ra một chút cống hiến.
Đây là áp dụng ý tưởng nghiên cứu có sẵn từ trước, thời điểm thật sự chế tạo ra được, cậu đã cảm thấy rất thỏa mãn. Nhìn thấy Tô Mạn vui vẻ, cậu lại càng thoả mãn hơn.
Dù sao so với sinh hoạt mơ mơ màng màng của trước kia, bây giờ mỗi ngày cậu đều hăng say lao động, nỗ lực cống hiến, thực sự vui vẻ hơn nhiều lắm.
Cậu thậm chí cảm thấy tư tưởng của mình và Tô Mạn càng ngày càng gần, thầm suy đoán Tô Mạn cũng có cùng cảm giác như mình, chí ít cũng là mỗi lần làm ra thành tựu thì cảm giác tâm tình vui sướng giống nhau.
Tô Mạn: “……Anh thật sự không có một chút yêu cầu nào?”
Thôi Hướng Bắc bắt chước ngữ khí Tô Mạn nói: “Tôi chỉ làm chuyện nên làm mà thôi. Tôi muốn vì công xã làm một ít việc có ý nghĩa.”
Hệ thống 789 nói: [Tôi cảm giác được giá trị thiện ý của anh ta đang tăng lên. Ký chủ, hãy cố gắng lên, chờ sau khi anh ta trở thành người thiện lương chân chính, cô sẽ được khen thưởng. Dù sao, anh ta cũng từng là một tên côn đồ ở nông thôn.]
Tô Mạn: “…… Cái gì mà côn đồ ở nông thôn chứ, anh ta tốt xấu gì cũng là một thanh niên trí thức, quá đáng lắm cũng chỉ gọi là một người hơi cực đoan một chút thôi mà.”
Hệ thống 789 nói: [Nhưng hình tượng trước kia của anh ta rất giống côn đồ ở nông thôn. Nhân loại các người không phải đem những tên hay đánh nhau, ẩu đả, không thể quản giáo đều gọi chung là côn đồ hay sao?]
Tô Mạn lười cùng nó tranh luận, cô chỉ ngạc nhiên một chút, lại còn hơi cảm khái nữa.
Tư tưởng giác ngộ của Thôi Hướng Bắc thế nhưng cao đến mức này rồi!
Tuy rằng Thôi Hướng Bắc không có yêu cầu, nhưng Tô Mạn cũng không thể thật sự không tranh thủ cho cậu một chút lợi ích.
Nhân tài mặc dù không tranh không đoạt, cũng nên có được thứ cậu ta nên được, như vậy mới không khiến cho nhân tài thất vọng.
Đây là đạo dùng người của Tô Mạn.
Cô đề nghị nói: “Loại gạch mới này là do anh tạo ra, chờ lát nữa khi thư ký Trình tới đây, anh cùng tôi đi báo cáo, đến lúc đó anh nhớ ăn nói thật cẩn thận. Đúng rồi, thuận tiện mang theo hai viên gạch đi.”
Thôi Hướng Bắc không nghĩ nhiều như vậy, Tô Mạn sắp xếp như thế nào, cậu liền làm như thế. Thậm chí trong lòng còn có một chút mừng thầm, vì mình lại có thể ở cạnh Tô Mạn lâu thêm chút nữa.
Tô Mạn đang chuẩn bị cùng Thôi Hướng Bắc xem xét thêm một chút về chuyện loại gạch mới, thì cán sự Tiểu Vương vẫn luôn theo bên người Trình thư ký chạy tới lò gạch thông báo thư ký Trình đã trở lại, gọi cô tới văn phòng làm việc của ông một chuyến.
Cán sự Tiểu Vương nói: “Nghe nói là có tin tức tốt đấy.”
Tô Mạn cười nói: “Vừa lúc chúng ta cũng có tin tức tốt.”
Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc cùng nhau đến văn phòng của thư ký Trình.
Thư ký Trình ngồi trong phòng uống trà, ông đang phân vân không biết nên mở lời như thế nào về chuyện Tô Mạn sắp bị điều lên huyện. Ngẩng đầu lên đã thấy hai người Tô Mạn cùng nhau đi tới, liền nói: “Tiểu Thôi cũng lại đây sao? Lò gạch nung xảy ra chuyện gì ư?”
Tên nhóc này ngày thường nếu không phải công tác gặp sự cố, thì sẽ không tới tìm ông. Cậu ta cũng là một tên cuồng công việc.
Tô Mạn nói: “Thư ký Trình. Lò gạch số hai chúng tôi có thành tích mới. Dưới sự dẫn dắt nghiên cứu của chủ nhiệm Thôi, chúng tôi đã tạo ra một loại gạch đỏ có chất lượng vượt trội hơn hẳn so với gạch cũ. Thậm chí so với gạch ở lò nung trên huyện, loại gạch mới này càng thêm hoàn hảo.”
Nghe được tin này, thư ký Trình vui vẻ buông chén trà trong tay ra nói: “Thật vậy sao?”
Tô Mạn cười nói: “Tôi mới từ bên kia lại đây, à không, vừa lúc trên đường gặp chủ nhiệm Thôi đang đi tới đây báo cáo cho ngài, phương diện kỹ thuật của chuyện này là do chủ nhiệm Thôi phụ trách, việc cụ thể như thế nào, anh ấy sẽ giảng giải cho ngài.”
Thôi Hướng Bắc không nói hai lời, đem quyển sách ghi chép đầy đủ tư liệu nghiên cứu đưa cho thư ký Trình.