Chương 304: Vô cùng hối hận

Tô Tam Trụ lúc này trong lòng vô cùng hối hận. Trước kia vì nguyên do gì mình lại nghĩ muốn đi học thợ mộc về chế tạo chút đồ vật cho nhà mình? Trước kia khi em gái nhắc nhở, nó đang lên kế hoạch mở xưởng gia cụ, tại sao anh lại nghĩ rằng đó chỉ là kế hoạch, còn lâu lắm mới thành hiện thực, nên cứ từ từ mà học cũng không ảnh hưởng gì? Tại sao ngày bình thường trừ thời gian phải học tập, còn lại anh đều không chịu cố gắng ôn tập, không chịu cố gắng thực hành?

Càng nghĩ càng thấy mình đã sai quá sai rồi, Tô Tam Trụ chua xót nói: “Anh ba của em còn có cơ hội sửa sai hay không?”

Tô Mạn nghiêm túc nói: “Em chỉ biết một điều, nếu anh còn không liều mạng, thì một chút cơ hội anh cũng không có được. Anh hãy thử nghĩ xem, tương lai anh cả là công nhân, anh hai nếu thuần thục phương pháp nuôi heo cũng có cơ hội trở thành công nhân. Như vị trí của em lại càng không cần phải nói. Đến lúc đó anh ba à, anh sẽ có vị trí ở đâu? Anh em ruột thịt thật nhưng người nào phận nấy, ai có thể quan tâm anh cả đời được đây?”

Tô Tam Trụ vừa nghe lời này, trong đầu tức khắc xuất hiện tương lai mình ở trong căn nhà rách nát, bộ dáng thê thảm, chạy ăn từng bữa, thiếu trước hụt sau. Anh cố lắc đầu xua đi viễn cảnh kinh hoàng đó, kiên định nói: “ Anh phải liều mạng. “

”Anh nói rất đúng. Em vẫn tin thất bại là mẹ thành công. Lần này anh không được nhận nhưng lần sau anh vẫn còn cơ hội mà.” Tô Mạn vừa lòng gật đầu.

Ông Tô Thiết Sơn nói: “Hiện giờ cha các con đang nhàn rỗi, không có việc gì làm, như vậy, việc đốc thúc thằng ba cứ để cho cha. “

Tô Tam Trụ: “……”

Chờ Tô Mạn vào nhà, hệ thống 789 mới lên tiếng : “Tôi cảm giác được nội tâm của anh ta đang dao động. Tư tưởng của anh ba cô đã thay đổi. Vì cái gì tư tưởng của anh ta lại dễ dàng phát sinh thay đổi như vậy? Chẳng lẽ vì công việc nung gạch cùng nuôi heo kia sao? Nhưng tôi thấy đó chỉ là những việc nhỏ nhặt thôi mà?”

Tô Mạn ngồi xuống ghế , bưng chén nước sôi để nguội lên uống hai hớp: “Đây là sự chênh lệch giữa chủ động thừa nhận và bị động thừa nhận.”

Hệ thống 789 có chút mê man, tư tưởng của nhân loại thật kỳ quái. Người chế tạo ra nó hy vọng thông qua loại trí năng nhân tạo là hệ thống sẽ giúp đỡ con người hướng thiện, nhưng mà tư tưởng của con người có thể thay đổi được thật sao?

…..

Công tác tuyển công nhân của xưởng gia cụ không cần Tô Mạn nhọc lòng, người có tay nghề hay không cũng chỉ có thợ lành nghề mới có thể nhìn ra được. Cho nên cô đem việc đánh giá, khảo hạch người mới này tất cả đều giao cho sư phụ già, ông ấy cũng phụ trách việc chấm điểm, cuối cùng người trực tiếp tuyển dụng công nhân chính là thư ký Trình. Tô Mạn thì tự mình mang thành phẩm đi giao cho tỉnh thành là xong.

Bởi vì lần trước có Thôi Hướng Bắc cùng đi, cho nên lần này Tô Mạn cũng muốn gọi cậu đi cùng. Thành công lần này cũng có sự ra sức của Thôi Hướng Bắc, Tô Mạn không phải loại người qua cầu rút ván, vừa thấy sự tình ổn thoả liền ném người giúp đỡ mình qua một bên. Nếu không gọi cậu đi cùng, khác nào dùng xong liền ném?

Chính vì vậy, một suất đi giao hàng chắc chắn có tên Thôi Hướng Bắc rồi. Mặt khác, hai người cùng đi đàm phán, vậy thì lúc đi giao hàng cũng là hai người để tránh cho bên đối tác nghĩ mình thiếu tôn trọng họ.

“Lần này lại phiền toái chủ nhiệm Thôi, lần trước sinh ý là hai chúng ta cùng nhau nói, lần này hai chúng ta cũng đi một lần, tránh cho bên kia nghĩ chúng ta không coi trọng họ. Đến lúc đó khi sự tình thành công, tôi cũng tính cho chủ nhiệm Thôi một phần công lao.”

Thôi Hướng Bắc nghe được Tô Mạn lại muốn cùng mình đi tỉnh thành, trong lòng lập tức vui vẻ, nhưng sau khi do dự một chút, cậu lại từ chối: “ Không được rồi. Tôi đang nghiên cứu một loại gạch mới cho lò nung gạch, không tiện lắm.”

Nếu có thể đi, cậu đương nhiên là muốn cùng xưởng trưởng Tiểu Tô lên tỉnh, nói không chừng còn có thể cùng nhau đi xem phim. Chỉ là bên này sự tình còn bề bộn, cậu không thể vì niềm vui của mình mà bỏ bọn họ lại được.

Từ sau khi tiếp xúc một thời gian dài với xưởng trưởng Tô, cậu cảm thấy tư tưởng giác ngộ của mình càng ngày càng được nâng cao, càng ngày càng muốn nỗ lực vì nhân dân quần chúng làm một ít chuyện có ý nghĩa. Cho nên mấy ngày nay cậu chỉ ở trong lò gạch cùng nghiên cứu với những sư phụ già.

Tô Mạn nghe được cậu ta từ chối, nhưng cô không cảm thấy thất vọng, mà lại tò mò hỏi: “Hiện tại lò gạch đang nghiên cứu phát minh ra loại gạch mới ư?”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy loại gạch trước tốn quá nhiều thời gian để nung, hơn nữa độ cứng còn chưa đủ. Tôi đã thấy một ít gạch đỏ, cảm thấy độ cứng của nó rất tốt, cho nên tôi muốn thử xem có thể tạo ra loại mới hay không?”