Chương 297: Muốn cùng đi xem phim

Thôi Hướng Bắc ở cùng phòng với ông, lúc này cậu ta đang đứng ngồi không yên, vốn là cho rằng hôm nay sẽ không có cơ hội đi xem phim điện ảnh, hiện tại cậu nhìn bên ngoài, trời còn chưa quá tối. Giờ này hẳn rạp chiếu phim vẫn còn hoạt động…

Thôi Hướng Bắc nhìn sang thấy tài xế Lưu đã ngáy khò khò, ngủ lúc nào chắc biết. Cậu khẩn trương, chậm rì rì đi ra ngoài. Thầm nghĩ phải làm như thế nào để mời Tô Mạn cùng đi xem phim với mình.

Chuẩn bị đủ kiểu ở trong lòng, cậu mở cửa phòng đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Tô Mạn đang đứng trong hành lang nhà khách, trên tay cầm một cái túi xách, hiển nhiên cũng là chuẩn bị ra ngoài. Có lẽ là nghe được động tĩnh, cô hướng phía bên này nhìn qua, hai người vừa lúc thấy được đối phương.

Thôi Hướng Bắc nhất thời ngây ngẩn cả người.

Tô Mạn hiếu kỳ nói: “Chủ nhiệm Thôi, cậu đây là muốn đi ra ngoài?”

“... Ừ.” Thôi Hướng Bắc ngơ ngác gật đầu: “Cô cũng muốn đi ra ngoài?”

Tô Mạn trả lời: “Khó có khi được đi tỉnh thành một lần, tôi cũng muốn hiểu biết một chút tình huống tại tỉnh thành, đối với triển khai công tác sau này sẽ càng có lợi.”

Đầu năm nay giao thông chưa thuận tiện, với lại tình huống trong nhà không thể tùy tiện đi xa, thật sự khó có thể đến tỉnh thành một lần. Tô Mạn cảm thấy tài nguyên thị trấn vẫn còn thiếu thốn nhiều, về sau nói không chừng có thể thường xuyên tiếp xúc cùng tỉnh thành bên này, vẫn là tạm thời hiểu biết một chút bố cục ở đây cũng tương đối tốt.

Ít nhất cũng phải biết ở tỉnh thành có những nhà máy nào, xưởng sản xuất ở tại địa phương nào. Nếu có thể biết rõ ràng những vấn đề này, cũng coi như không uổng tiền ở lại nhà khách đêm nay.

Thôi Hướng Bắc nghe cô muốn đi ra ngoài làm việc, một chút tâm tư thấp thỏm vừa mới nhen nhóm đã bị cô dập tắt.

“Xưởng trưởng nhỏ” của cậu một lòng một dạ nhớ thương công tác, vậy mà cậu ta lại nhớ thương đi xem phim điện ảnh. Tư tưởng của hai người chênh lệch quá lớn!

Thôi Hướng Bắc có chút chột dạ mấp máy môi: “Tôi cũng có ý tưởng như vậy. Muốn đi ra ngoài để hiểu biết hoàn cảnh một chút. Vậy thật đúng lúc, chúng ta cùng đi thôi?”

Tô Mạn ngược lại không nghĩ tới tư tưởng của cậu hiện tại đã tốt như vậy.

Hệ thống 789 nói: “Anh ta gạt người thì có, vẫn là cái bộ dáng đó.”

Tô Mạn trong đầu giao lưu cùng nó: “Con người đều có tư tưởng muốn vươn lên, theo đuổi vật chất cùng địa vị sẽ làm con người thay đổi, đó cũng là một loại phát triển.” Cô cảm thấy khả năng là Thôi Hướng Bắc sau khi lên chức chủ nhiệm, hẳn cũng biết tầm quan trọng của công tác, cho nên có sự thay đổi này cũng là hợp lý.

789: “...”

Tô Mạn cũng không nói lý với cái hệ thống ngốc bạch ngọt này, cô quay sang nhìn Thôi Hướng Bắc nói: “Vậy thì cùng nhau đi, ít nhất cậu so với tôi cũng quen thuộc nơi này hơn, đi cùng cậu cũng tốt.” Sau đó đi về phía trước mặt, từ từ xuống lầu.

Thật ra Thôi Hướng Bắc đối với tỉnh thành cũng có chút quen thuộc, lần cậu ở tỉnh thành một tháng cũng không phải hoàn toàn ở trang trại để học kĩ thuật, có thời gian cậu cũng sẽ đi ra ngoài dạo chơi.

Trí nhớ của cậu rất tốt, mọi ngõ ngách đều ghi tạc trong đầu. Cho nên tỉnh thành có bố cục như thế nào, cậu cũng biết ít nhiều.

Bởi vậy nếu Tô Mạn muốn hiểu biết hoàn cảnh ở đây, cậu có thể trực tiếp nói với cô một cách rõ ràng. Nhưng chả hiểu sao, cậu ta lại không muốn nói cho Tô Mạn biết.

Hiện tại cậu chỉ muốn cùng cô ở chung một chỗ rồi trò chuyện. Thôi Hướng Bắc không biết chính mình làm sao vậy, lúc này trong đầu cậu cũng chỉ có mấy thứ này.

Cả buổi, trong lòng cậu ta cứ rối rắm, sau đó Thôi Hướng Bắc mới nhớ đến mình đã từng đọc được một câu trong sách: “đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường”. Đi cùng nhau nhiều cũng có chỗ tốt, cho nên cậu thấy cách làm này không có vấn đề gì.

Chấn chỉnh một phen trong lòng, cảm giác chột dạ đã không còn. Thôi Hướng Bắc còn cố ý đem hai tay nhét vào túi quần, ra vẻ mình rất tự nhiên mà đi theo sau lưng Tô Mạn.

Trước tiên Tô Mạn đến quầy tiếp tân của nhà khách, mời cô gái nhỏ ăn chút hạt dưa đậu phộng, hai người liền bắt đầu hàn huyên. Sau đó từ cô gái nhỏ này hiểu biết tỉnh thành cụ thể có những nhà máy nào, cùng phân bố tại các khu vực nào.

Hỏi thăm được khá nhiều tin tức, Tô Mạn mới mang theo Thôi Hướng Bắc rời khỏi nhà khách.

“Có mấy cái nhà máy gần đây, cậu có biết đường đi không?”

Tô Mạn cầm tờ giấy nhớ kỹ tên của các nhà máy và đường đi.

Thôi Hướng Bắc liếc mắt nhìn, bên trên viết xưởng thực phẩm cùng xưởng may quần áo.

Hai nhà máy này cậu còn có chút ấn tượng, vì thế gật gật đầu, lại lo lắng Tô Mạn hoài nghi, liền nói: “Nhớ, dường như đã từng đi ngang qua cổng các nhà máy này mấy lần.”