Chương 288: Nhờ vả

Tô Mạn vậy mà lại muốn đem gia cụ xưởng nhà mình làm mang lên tỉnh bán, thực sự là không thể tưởng tượng ra được.

Thôi Hướng Bắc nghe đến đó, liền đoán ngay ra mục đích Tô Mạn tìm mình: “Cô muốn tìm một người có kiến thức về phương diện sản xuất gia cụ?”

“Không sai.” Tô Mạn hưng phấn gật đầu: “ Cậu nói một câu liền đúng ngay trọng điểm đấy chủ nhiệm Thôi ạ.”

Thôi Hướng Bắc: “……” Chuyện rõ như ban ngày vậy, cậu còn phải đoán sao? Cậu ta gãi gãi đầu, chuyện này không có gì khó khăn, chỉ là cậu không biết nếu như lãnh đạo trên tỉnh nhận được tin tức Tô Mạn muốn triển khai kế hoạch này, bọn họ sẽ có phản ứng ra sao, tốt hay là không tốt?

Tuy rằng cậu không phải con ông cháu cha, nhưng bởi vì nguyên nhân gia đình, mà tiếp xúc tương đối nhiều với tầng lớp quan chức, cho nên nắm được một vài quy tắc, ví dụ có rất nhiều sự tình tưởng như vô cùng đơn giản, đến khi báo lên trên lại thành ra vô cùng rắc rối, phức tạp. Cách làm việc ở bên trên không hề giống một chút nào với cách làm việc ở tuyến dưới.

Tô Mạn hỏi: “Có gì khó xử sao? Tôi cũng không phải muốn người khác hỗ trợ cái gì quá cao siêu, chỉ muốn người đó dẫn mình tới gặp mặt một số lãnh đạo của xưởng tinh chế phẩm trên tỉnh. Chuyện tình sau đó sẽ do tôi trực tiếp trao đổi với người ta mà.”

Bản thân cô cũng không hề muốn lợi dụng nhân tình hay quan hệ gì đó, buộc người ta phải cùng mình hợp tác làm ăn. Bàn chuyện làm ăn phải dựa trên sự tình nguyện của đôi bên, nếu không sẽ tồn tại rất nhiều bất ổn và không kéo dài lâu được.

“Không khó xử. Chờ tôi dùng điện thoại công xã gọi một cú điện thoại, nghĩ cách liên hệ với người ta cho cô.”

Thấy Thôi Hướng Bắc sảng khoái như vậy, Tô Mạn vô cùng vui vẻ nói: “Tốt rồi. Tôi đây liền đợi tin tức tốt lành của chủ nhiệm Thôi. Chuyện lần này mà thành công, cậu chính là đại công thần của xưởng gia cụ.”

Nhìn thấy Tô Mạn vui vẻ, trong lòng Thôi Hướng Bắc t cũng nhịn không được trở nên vui sướng: “Cô yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu.”

Lần này Thôi Hướng Bắc không liên hệ với Cố Thành. Chuyện đơn giản như thế này, không cần đến mối quan hệ kia của cậu, cho nên cậu liền trực tiếp liên hệ với người quen ở trại nuôi heo.

Lần trước cậu ta học tập ở bên kia rất lâu, cho nên có quen một ít người. Thôi Hướng Bắc định nhờ bọn họ hỗ trợ liên hệ với người của xưởng tinh chế phẩm trên tỉnh.

Đồng chí của trại nuôi heo bên kia hỏi: “Sao cậu lại muốn học làm nghề nguội hả Tiểu Thôi? Cậu ở bên kia nuôi heo như thế nào rồi?”

“…… Không, tôi chỉ có việc cần nói chuyện với người xưởng bên đó thôi mà. Anh có quen biết người bên đó không chủ nhiệm Khâu ?”

“Có. Trong cái tỉnh thành này làm gì có xưởng nào mà tôi không quen biết. Bọn họ ăn thịt heo, còn phải tìm trại heo chúng tôi lấy đây này. Cậu chờ đó, tôi đi liên hệ cho cậu.”

Rất nhanh, người bên trại nuôi heo liền cho Thôi Hướng Bắc một số điện thoại, nói là số điện thoại của chủ nhiệm Dương, làm công tác hậu cần cho xưởng tinh chế phẩm trên tỉnh. “Chờ lát nữa tôi cùng người ta gọi điện thoại nói một tiếng, sau đó cậu trực tiếp tới gặp họ là xong. “

Nhận được số điện thoại, Thôi Hướng Bắc khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hoàn thành việc mà Tô Mạn nhờ. Sau đó cậu vui vẻ nói : “Lần sau tôi lên tỉnh thành nhất định mời chủ nhiệm Khâu ăn cơm.”

Sau khi gác máy, cậu nhìn sang Tô Mạn cười nói: “Thành công.”

Tô Mạn liền giơ ngón tay cái lên với cậu ta.

…....

Nhận được số điện thoại liên hệ từ Thôi Hướng Bắc, Tô Mạn chờ đến lúc tan tầm, liền gọi cho dãy số kia.

Người nghe điện thoại là một người đàn ông trung tuổi, vừa nghe là công xã Bắc Hà do chủ nhiệm Khâu bên trại chăn nuôi giới thiệu, người ta ngay lập tức đồng ý gặp mặt trực tiếp với họ.

Sau khi ước hẹn thời gian gặp mặt xong, Tô Mạn liền gác máy và quay sang nói chuyện với Thôi Hướng Bắc: “Chủ nhiệm Thôi ngày mai có thời gian không, chúng ta cùng nhau đi gặp họ. Chuyện này phải cần cậu ra mặt. “

Dù sao cũng nhờ mối quan hệ của Thôi Hướng Bắc nên người ta mới dành thời gian tiếp bên mình, như vậy, có Thôi Hướng Bắc đi cùng hai bên càng dễ dàng trao đổi.

Hơn nữa khi sự việc thành công, Thôi Hướng Bắc cũng được chia một chút công lao. Về sau nếu còn chuyện như vậy nữa, cô càng dễ dàng mở miệng nhờ vả cậu.

Tô Mạn là suy nghĩ như vậy, nhưng Thôi Hướng Bắc không biết được cô đang nghĩ gì, vì vậy cậu ta lắp bắp nói: “ Tôi … cùng với cô đi? Chỉ có … hai người chúng ta thôi sao? “

Tô Mạn gật đầu: “Đúng rồi, lần này chúng ta đi dò đường. Chưa cần thư ký Trình ra mặt. Hơn nữa đây là hợp tác giữa hai xưởng với nhau, thư ký Trình ra mặt cũng không tiện.”

Thôi Hướng Bắc ngồi nghiêm chỉnh nói: “Nếu như vậy, chúng ta cùng đi thôi. Dù sao cô cũng là con gái, một thân một mình đi xa không an toàn.”