Lúc này cũng chỉ có thể nói như vậy.
Nhóm xã viên rời đi, Quách đại đội trưởng liền thở dài, cảm thấy cấp trên đột nhiên sắp xếp như vậy thật làm người ta trở tay không kịp mà. Thật ra ông cũng có thể bỏ mặc không lo, trước sau gì thì dân chúng cũng tự có cách giải quyết, nhưng trước giờ họ đều hưởng ứng lời kêu gọi của đại đội, sao có thể mặc họ không giúp.
Trước cũng có vài xã viên lười nhác tư lợi, không thích bỏ công vì việc chung. Điều đó khiến những xã viên khác bất mãn, về sau đại đội kêu gọi, thuyết phục mãi nên họ cũng từ bỏ lợi ích riêng, chuyên tâm vì việc công.
Quách đại đội trưởng lại đến nhà họ Tô tìm Tô Mạn nói vài lời.
Vừa bước tới cửa lại lưỡng lự không muốn vào, chuyện này tìm công xã còn khó giải quyết, huống hồ Tô Mạn chỉ là một cô bé, đúng là chỉ tăng thêm gánh nặng cho cô. Nghĩ thế ông liền dứt khoát xoay người rời đi.
Vì chuyện xây xưởng sản xuất đồ gia dụng, hôm sau Tô Mạn đi làm liền nhờ phòng thông báo phát tin tới các đại đội, để tuyển những thợ mộc giỏi nhất trong xã.Thêm nữa, mỗi xã phải có hai người đến làm việc cho xưởng.
Chuyện này đã được thư ký Trình phê duyệt, các thông tín viên cũng nhanh chóng tiến hành.
Xế chiều, đã có thợ mộc đến trình diện, nhiều cây gỗ cũng được vác về xã.
Tô Mạn tìm mảnh đất trống để họ đặt gỗ, dùng một cái kho của công xã để chứa vật tư, tạm xem đây là xưởng mộc. Sau đó thợ mộc sẽ đến đây làm việc.
“Làm một cái tủ quần áo, nhưng không làm cửa mở ra phía ngoài, mà làm cửa đẩy sang bên……”
Cô muốn làm một tủ quần áo có cửa kéo, dù sao thì phòng ở thời đại này rất nhỏ, tủ đặt trong phòng mở cửa ra thật không dễ, cô thiết kế chiếc tủ này là để tiết kiệm không gian. Lại nghĩ đến đây có thể trở thành một sản phẩm trưng bày, nhiều người có thể sẽ thích đặt ở phòng khách.Như thế loại tủ hai cửa kéo có thể trưng bày được.
Tô Mạn mô tả về chiếc tủ quần áo để thợ mộc suy nghĩ tìm cách thực hiện.Họ có thể tùy ý thay thế hoặc sửa đổi, miễn sao cửa tủ có thể kéo là được.
“Ngoài ra làm thêm một cái rương và một bộ bàn ghế.”
Sau khi nghe ý tưởng của Tô Mạn, hơn 10 thợ mộc bắt tay ngay vào việc.
Nghề mộc là một nghề đòi hỏi sự tinh tế và năng khiếu, vào thời đại này máy móc chưa được tân tiến, cho nên tiến độ công việc không cao, nhịp sống cũng vì vậy mà chậm rãi hơn.
Tô Mạn chỉ yêu cầu một vài món đồ, có hơn chục người thực hiện, nhưng cũng phải mất ba ngày mới hoàn thành.
Tô Mạn nhận thấy khi tiến hành quy trình sản xuất hàng loạt, vẫn nên lập một bộ phận chế tạo linh kiện phục vụ sản xuất. Sau đó trực tiếp lắp ráp các linh kiện cho ra sản phẩm hoàn chỉnh. Bằng không hiệu suất sẽ cực kì thấp.
Tiến hành kiểm tra thành phẩm, Tô Mạn kéo thử cánh cửa tủ, tuy không được linh hoạt nhưng cũng có thể mở ra được. Xem như cũng đã thành công.
Bộ bàn ghế thì chỉ đạt chất lượng trung bình.
Tuy Tô Mạn nhìn thành phẩm thì cảm thấy cũng không có gì quá đặc biệt, nhưng những người trong xã nhìn vào đều phải ngưỡng mộ, xen vào đó có chút ganh tị.
Thời buổi này, nhà ai kết hôn cũng không có khả năng làm một bộ đồ gia dụng như vậy. Nếu nhà ai sắm sửa được một bộ đồ gia dụng mới thế kia, chắc hẳn là rất oách.
Trên thực tế cũng có người tìm thợ mộc làm ra những món đồ gia dụng như thế, nhưng lại không có tiền lấy.Còn nếu vào thành mua thì lại mua không được.
Nhìn lại tình hình công xã bây giờ, nhiều người không khỏi xúc động.
Lưu chủ nhiệm tới hỏi Tô Mạn: “Đồng chí Tô Mạn, bộ gia dụng này dùng làm gì thế?”
“Đem vào thành phố xem có bán được không.”
Lưu chủ nhiệm nhỏ giọng nói: “Các đồng chí đều hỏi mua ở đâu, hỏi rằng họ có thể mua không.”
Tô Mạn nghe vậy vui mừng khôn xiết: “Hoàn toàn có thể, đều là các đồng chí trong công xã, sao có thể không chiếu cố người một nhà? Nhưng hiện tại những thứ này chủ yếu là mang vào thành phố, để đổi một số phiếu mua nồi cho các xã viên. Cho nên tôi hi vọng các đồng chí chờ đợi thêm ít lâu nữa, khi xưởng sản xuất hoạt động, tương lai sẽ có nhiều món đồ tốt hơn.”
Nghe Tô Mạn nói vậy, Lưu chủ nhiệm liền cảm thấy an tâm, nhanh chóng trở về văn phòng thông báo cho các đồng chí ở đó. Trước tiên hãy kiên nhẫn, Tô Mạn đã nói rồi, sau này chắc chắn có cơ hội mua.
Tô Mạn đem bộ gia dụng đến gặp thư ký Trình: “Tôi sẽ đi lên huyện trước, nếu họ không đổi được nồi, tôi lập tức lên tỉnh. Ở tỉnh cũng có xưởng sản xuất nồi. Tôi đến gặp họ xem họ có đổi hay không.”
Những người ở thành phố đều được phát phiếu công nghiệp, đa số họ là công nhân viên chức, chắc là tích lũy được không ít phiếu.
Thư ký Trình nhìn bộ gia dụng không khỏi xúc động, đặc biệt là nhìn đến cái cửa kéo mà Tô Mạn nói, cảm thấy đặc biệt mới mẻ: “Cái này không tồi nha, tủ tài liệu của tôi có thể dùng cái này được đấy, nó không chiếm nhiều không gian. Người thành phố chắc sẽ thích. Tiểu Tô, vẫn là cô có chủ ý, nhưng cô có chắc tìm được chỗ bán trong huyện không?”