Người phía dưới tích cực vỗ tay lần nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm hướng Tô Mạn bày tỏ sự ngưỡng mộ.
Mọi người cũng không dám như ngày trước xem cô như cô gái mười mấy tuổi mà đối đãi. Đồng chí nữ này thật sự rất có bản lĩnh, quả thực chính là một cô gái ngoan cường.
Hách chủ nhiệm vẫn là vẻ mặt kiêu ngạo: “Tôi nói rồi đấy thôi, không quan tâm sau này Tiểu Tô công tác ở đâu, thành tích đều sẽ thực xuất sắc. Lúc trước thời điểm cô rời hội phụ nữ của chúng tôi, tôi thật sự mười phần luyến tiếc.”
Tô Mạn ngại ngùng cười cười: “Tôi có thể làm được những việc này, đều là bởi vì công xã ở phía sau giúp đỡ. Từ sau khi tiến vào văn phòng, tôi từ nơi này học được rất nhiều thứ, cũng trưởng thành hơn rất nhiều. Tôi muốn cảm ơn văn phòng lần nữa, cũng cảm ơn các vị đồng chí. Cảm ơn mọi người đã nhiều lần giúp đỡ cùng quan tâm chăm sóc tôi.”
Các đồng chí lại vỗ tay lần nữa. Lần này càng thêm kịch liệt.
Sau khi đem mọi việc nói rõ, thư ký Trình lại tuyên bố một thông báo khác. Chính là Tô Mạn sẽ đảm nhiệm vị trí xưởng trưởng tại lò gạch thứ hai của huyện Nam Bình sắp được thành lập.
Hiện tại ông hoàn toàn tin tưởng, Tô Mạn có đủ năng lực đảm nhiệm chức vị xưởng trưởng này.
Vừa rồi nói nhiều như vậy, cũng là vì lần thông báo này trải thảm sẵn, ngụ ý nói cho mọi người biết, thành tích lần này đạt được, chính là do Tô mạn mang về, không có Tô Mạn, cũng không có lò gạch thứ hai ra đời. Hiện tại cô đảm nhiệm vị trí xưởng trưởng của lò gạch, chính là danh xứng với thực.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, trong lòng không tránh khỏi có chút nghi ngờ cùng không cam lòng. Nhưng trải qua tình thế bất đắc dĩ phía trước, không thể phủ nhận tài năng của Tô Mạn, lúc này phản đối, thật sự có chút không thật lòng. Đặc biệt quyết định này thông báo quá mức đột ngột, bọn họ hiện tại không biết nên phản ứng như thế nào.
Hách chủ nhiệm trực tiếp giơ tay hưởng ứng: “Tôi đồng ý với quyết định này.”
Chủ nhiệm Lưu của văn phòng tổng hợp cũng giơ tay ngay sau đó.
Các văn phòng còn lại tự nhiên cũng chỉ có thể lần lượt giơ tay tán thành. Việc Tô Mạn trở thành xưởng trưởng của lò gạch thứ, cứ như vậy mà một đường thông qua.
Ngày hôm sau, thư ký Trình mang theo Tô Mạn lần nữa lên huyện một chuyến, cùng lò gạch huyện Nam Bình bên này ký kết hiệp nghị.
Từ nay về sau, cơ sở làm ngói của công xã Bắc Hà liền trở thành lò gạch thứ hai thuộc sở hữu của huyện Nam Bình.
Thư ký Trình cao hứng cùng nhóm lãnh đạo lò gạch bắt tay: “Về sau hợp tác tốt đẹp, cùng các đồng chí đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau.”
Tô Mạn cũng duy trì vẻ mặt tươi cười cùng mọi người bắt tay. “Cảm ơn mọi người đã hợp tác cũng công xã Bắc Hà chúng tôi, về sau xin nhờ mọi người giúp đỡ.”
Nhóm người lò gạch bên này vẫn chưa quên tác phong ngày trước của hai người, trên mặt đều có chút không tình nguyện.
Đặc biệt là phó giám đốc Lý, miễn bàn đến cách ứng xử của ông ta.
Nhưng quyết định lần này, người trong xưởng đã trải qua một hồi suy tư cùng bàn luận chặt chẽ.
Nếu thật sự bọn Tô Mạn quyết định giữ vững lập trường ban đầu, về sau địa vị của lò gạch huyện Nam Bình sẽ thực xấu hổ. Còn không bằng trực tiếp nhập ngói diêu của bọn họ về xưởng. Từng cơ sở chỉ dạy hoàn thiện công nhân tại xưởng của mình. Nhưng thời điểm thống kê thành tích, còn có thể khiến thành tích của lò gạch thứ hai đi lên. Dù sao lò gạch đệ nhị cũng không cần đệ trình công văn báo cáo tình hình cho huyện. Tiền bọn họ kiếm ra chẳng phải đều đổ vào công xã Bắc Hà sao. Hơn nữa ngói diêu này chất lượng tốt công dụng lại nhiều, về sau khẳng định mang lại nhiều lợi ích, xem như đôi bên cùng có lợi đi.
Bọn họ ngoài mặt còn làm bộ làm tịch cùng nhau vào nhà ăn mời nhau bữa cơm.
Lúc sau cơm nước xong xuôi, thư ký Trình mang theo các cán bộ lên xe, cả đám đồng loạt ngồi ở hàng ghế đầu, một đường vẻ vang chạy về công xã Bắc Hà.
Việc lò nung gạch chính thức thay tên dù sao cũng là một chuyện lớn, thời điểm thư ký Trình bọn bọ trở về, các cán bộ công xã khác còn cố ý tới đón tiếp một chút, đương nhiên không phải nghênh đón thư ký Trình, mà là nghênh đón bảng hiệu xưởng đang được ông ôm trong lòng kia.
Dùng vải đỏ thẫm bọc kỹ, ngụ ý mong chờ vận may kéo đến.
Nhìn thư ký Trình từ trên xe bước xuống, mọi người thức thời chạy lại đây giúp đỡ tiếp bảng hiệu.
“Không cần không cần, để tôi cầm là được. Mọi người tranh thủ chạy nhanh đến nhà ăn phát thông báo buổi tối hôm nay đãi hai bàn, ăn mừng bước ngoặt này của nhà xưởng chúng ta.”
Nghe được lời này của thư ký Trình, mọi người vẻ mặt mừng rỡ nhiệt liệt hoan hô.
Bởi vì hiện tại là buổi chiều, bảng hiệu xưởng chưa thể treo ngay được. Loại chuyện này cần nhất phải chú ý tới thiên thời địa lợi nhân hòa, tuy rằng có chút mê tín dị đoan, nhưng nơi đây sau này đại biểu cho sinh ý của cả thôn, cho chất lượng cuộc sống của người dân nơi đây. Vì vậy, mọi người dù không ai chủ động đưa ra đề nghị, trong lòng ngược lại vẫn thực để tâm.