Tô Đại Trụ bày ra vẻ mặt ‘tôi hiểu, tôi hiểu’ lập tức nói: “Người trẻ tuổi đúng là da mặt mỏng.” Nói xong liền buông ly nước xuống đi làm việc.
Thôi Hướng Bắc: “…… Nói linh tinh gì vậy, bạn gái gì chứ…… Nhàm chán!” Trong đầu cậu ta đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Tô Mạn, ngay lập tức mặt càng nóng bừng như lửa đốt.
Trong lòng bỗng nhiên lỡ một nhịp, mình nghĩ đến cô chủ nhiệm kia làm gì?! Chắc dạo này làm việc quá lao lực nên mới thế, tuyệt đối không phải như lời Tô Đại Trụ kia nói đâu...
Thôi Hướng Bắc tự nhủ rồi tự trấn an bản thân. Chỉ có vẻ đỏ bừng trên mặt là vẫn luôn bán đứng cậu ta.
...................
Tô Mạn tới công xã từ sáng sớm, trước tiên định tới bên kia lò gạch ngói, chuẩn bị hai viên gạch mẫu cho thư ký Lâm xem, thuận tiện để chào hàng luôn.
Dù sao trước kia cũng muốn làm nhân viên nghiệp vụ, giờ có sản phẩm tốt rồi, cô bắt đầu có thói quen mang sản phẩm bên người cả ngày, cho dù chỉ là một viên gạch, thì bất cứ lúc nào cô cũng có thể chào hàng.
Tới lò gạch ngói cô liền đi tìmThôi Hướng Bắc đang làm việc ở đó, muốn để cậu ta chọn lựa giữa hai viên gạch tốt này.
Thôi Hướng Bắc vội chắp tay sau lưng kiểm tra, lúc cậu ta nói, công nhân ở bên cạnh đều cẩn thận lắng nghe, điều này khiến cậu ta có chút phấn chấn.
Tư thế nghiêm chỉnh này chỉ giữ được đến khi Tô Mạn đi tới: “Chỉ đạo viên Thôi, phiền cậu chọn giúp tôi giữa hai viên gạch này, hôm nay tôi muốn đi xuống huyện một chuyến.”
Thân hình Thôi Hướng Bắc lập tức có chút cứng lại, quay chiếc cổ cứng ngắc lại nhìn Tô Mạn: “...A, được, cô đợi một chút.”
Nói xong liền bước qua đống gạch được sắp xếp chỉnh tề rồi đi tới.
Làm bộ làm tịch xem đi đi xem lại, rồi chọn ra hai khối gạch tốt ngang nhau: “Cả hai khối gạch này đều rất tốt.”
Tô Mạn cẩn thận đặt hai khối gạch vào trong túi vải rồi hỏi: “Chỉ đạo viên Thôi, dạo gần đây không nghỉ ngơi sao, bị sái cổ à?”
Thôi Hướng Bắc: “...” Cậu ta lắc đầu chứng minh cổ mình vẫn còn rất tốt: “Không có, tôi rất khỏe mạnh.”
Tô Mạn nói: “À, vậy thì tốt rồi, lượng công việc của chúng ta trong tương lai sẽ càng ngày tàng tăng, tôi không muốn khiến sức khỏe của chỉ đạo viên Thôi kém đi, bây giờ cậu vẫn là trụ cột của chúng tôi. Lò gạch ngói rất cần những nhân tài như cậu.”
Đối với cấp dưới nhất định phải duy trì khích lệ cho thỏa đáng, đặc biệt là với những nhân tài, phải đặc biệt biểu lộ ra sự quan tâm của cấp trên. Khiến cậu ta cam tâm tình nguyện tăng ca thêm giờ. Xông pha lên làm việc.
Nghe xong những lời Tô Mạn nói, tâm trạng Thôi Hướng Bắc lập tức trở nên vui sướng: “Yên tâm đi, cơ thể tôi khỏe như vậy, đốt bao nhiêu gạch cũng được.”
Tô Mạn hài lòng cười: “Được, vậy cậu tiếp tục làm việc đi.”
Nói xong liền mang theo gạch rời đi.
Thôi Hướng Bắc thấy cô đi xa rồi mới xoay người nhẹ nhàng bước đến chỗ mấy công nhân kia. Vừa rồi cô chủ nhiệm nói gì ấy nhỉ, nói lò gạch ngói rất cần cậu ta...
Rất cần cậu ta...
Xem ra mình là người rất quan trọng ở trong mắt chủ nhiệm Tô…
Bởi vì lí do gia đình, Thôi Hướng Bắc từ trước đến giờ chưa từng được thừa nhận như vậy. Từ nhỏ luôn bị phê bình bằng roi vọt. Cậu ta không nghĩ có một ngày sẽ có người thực sự cần mình.
À, là lò gạch ngói cần…
Thôi Hướng Bắc nhìn thấy tro bụi bay đầy trời, công nhân đang cặm cụi làm việc trong lò gạch, trong lòng cũng thấy hào hứng hẳn lên. Mở hai tay ra khảng khái nói: “Vùng nông thôn rộng lớn này, đúng là rất có triển vọng!”
...........
Tô Mạn không biết những lời mình vừa nói ra khiến người hấp tấp như Thôi Hướng Bắc trở nên phấn khích như vậy, lúc này cô đang mang theo túi vải cùng thư ký Trình ngồi lên xe máy kéo.
Bây giờ công xã rất rộng rãi, ngay cả thư ký Trình cũng không nhỏ mọn hẹp hòi nữa, mỗi khi ra ngoài đều tự nguyện dùng máy kéo.
Tiếng lách cách liên tục vang lên, cuối cùng cũng tới trụ sở của huyện.
Thư ký Trình giúp Tô Mạn mang túi vải đựng gạch đến văn phòng làm việc của thư ký Lâm.
Vì để tiết kiệm thời gian, thư ký Lâm còn đặc biệt dành cho họ chút thời gian để nói chuyện. Hai người đến rất sớm, lúc đến cửa văn phòng, thư kýLâm vẫn còn đang uống trà buổi sáng.
Thấy hai người đến, ông liền hạ chén trà xuống, kêu trợ lí của mình ngâm cho họ một ấm trà.
“Thư ký Lâm đừng khách sáo, chúng tôi uống trà rồi.” Thư kí Trình cười ha hả nói.
Bí thư Lâm nói: “Đừng đến chỗ tôi mà cả nước cũng không uống như vậy.” Nói rồi tiếp tục để trợ lí bưng chén trà đến chỗ họ.
Thư ký Trình nghe vậy, trong lòng cảm thấy rất vui sướng. Ông ta ngoài mặt khách sáo nhưng trong lòng thấy rất vui, bởi vì thư ký Lâm phải rất coi trọng bọn họ thì mới mời trà như vậy. Nếu đổi lại họ làm không tốt thì đi đến phòng đã bị mắng rồi, làm sao được uống thế này?
Hai người ý tứ uống một ngụm trà rồi bắt đầu bàn chuyện công việc.
Không đợi thư ký Lâm hỏi, thư ký Trình đã lấy ra bản đề án xây dựng nhà xưởng mà Tô Mạn soạn từ trong túi công văn, sau đó đưa cho thư ký Lâm xem.