Chương 263: Chỉ đạo viên tốt

Lò nung gạch của bọn họ cũng không phải không có những đơn hàng này thì nuôi không nổi nhân công, nhưng ai lại đi ngại công việc nhiều? Công việc nhiều, phúc lợi đãi ngộ mới càng tốt.

Hơn nữa nếu mọi người biết những đơn hàng này đều bị một cái công xã sản xuất gạch ngói lấy đi, về sau lò nung gạch của bọn họ ở trong huyện còn có mặt mũi sao?

Sau khi trải qua buổi thương nghị của các lãnh đạo các xưởng sản xuất, cảm thấy chuyện này vẫn là đến trong huyện thương lượng một chút. Dù sao thì công xã như thế nào vẫn là do trong huyện quản.

Phó giám đốc Lý làm đại biểu, trực tiếp đi tìm các cấp lãnh đạo trong huyện.

Bên này công xã Bắc Hà, Tô Mạn cũng rất bận rộn.

Hiện tại cô tìm được hai thanh niên trí thức đến giúp đỡ. Một nam một nữ, một người phụ trách trông giữ hạng mục hàng tre trúc, một người phụ trách trông giữ hạng mục trang phục. Cả hai đều là nhân viên xử lý văn kiện của bộ phát triển.

Để giúp đỡ hai người nhanh chóng quen với công việc, cô cũng dụng hết tâm tư, mang theo họ đi làm việc mấy ngày. Cũng may hiện tại không phải là thời điểm bận rồi nhất của hai hạng mục này, cho nên bọn họ rất dễ dàng quen việc.

Sau khi có hai người này gia nhập vào và gánh bớt công việc, Tô Mạn đem toàn bộ tâm tư đặt ở xưởng sản xuất gạch ngói.Rốt cuộc đây mới là đầu não kiếm về bộn tiền.

Trước mắt thì công nhân ở xưởng sản xuất gạch ngói hiện tại đa số đều là thời vụ. Nhưng thư ký Trình đã hứa hẹn, chỉ cần năm nay kinh doanh tốt, sẽ cho bọn họ trở thành công nhân chính thức. Tuy rằng không như công nhân trong thành phố có hộ khẩu thành thị, nhưng về sau bọn họ đi làm, có thể lấy tiền lương của xã viên.

Để làm ra quyết định này, thư ký Trình cũng đã suy nghĩ rất lâu, ông nhìn thấy mấy năm nay lợi nhuận không được tốt, nếu là xưởng sản xuất gạch ngói bên này thu vào được nhiều tiền hơn, là có thể giảm bớt áp lực cho công xã, còn có thể trợ cấp cho những xã viên phía dưới. Ví dụ như là dùng tiền đi mua càng nhiều dụng cụ làm nông cùng trâu bò.Trợ giúp đồng chí nông dân nâng cao sức sản xuất.

Mấy tin tức này Tô Mạn cũng không lừa gạt ai, trực tiếp tuyên bố trước mặt mọi người. Cũng để cổ vũ mọi người tích cực làm việc. Bởi vì đến thời điểm hiện tại, nhiệm vụ xác thật rất nặng.

Kết quả như cô dự định, những công nhân này sau khi biết tương lai mình có khả năng sẽ trở thành công nhân chính thức, một đám giống như là được tiêm máu gà, không chỉ hiệu suất công tác đề cao, còn cực kỳ tích cực. Tới giờ tan tầm đều không muốn nghỉ, giúp đỡ nhau cùng hì hục nung gạch.

Vẫn là Thôi Hướng Bắc nghiêm khắc yêu cầu bọn họ đi nghỉ ngơi, mới đuổi bọn họ về được.

Lúc này Tô Mạn tới lò nung gạch để kiểm tra công tác, mọi người đều nhìn cô, trên mặt một đám đều nhịn không được lộ ra tươi cười.

Bộ dáng ai nấy đều muốn xông lên tiếp đón cô, lại không biết nói gì.

Chỉ có Tô Đại Trụ đối với em gái chính mình cười ngây ngô hai cái. Kiêu ngạo hô một tiếng: "Nhị Nha. "

Tô Mạn còn chưa kịp đáp lại anh trai, Thôi Hướng Bắc đã một bước đi tới, chặn ở chính giữa hai người.

Tô Đại Trụ:"... "

Thôi Hướng Bắc nói: “Chủ nhiệm Tô, cô đến thật đúng lúc, tôi và cô thương lượng một chuyện. "

Tô Mạn liền đem Tô Đại Trụ bỏ quên ở một bên, quay sang nói: “Chuyện gì thế, cậu nói đi. "

Thôi Hướng Bắc dẫn cô đi tới chỗ đất trống bên cạnh, cậu ta chỉ vào chỗ đất trống, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi chuẩn bị ở chỗ này xây một dãy phòng ở, dùng gạch loại hai, cho công nhân ở. Như vậy bọn họ có thể thuận tiện làm việc, không cần tới tới lui lui phiền phức. Tôi đã hỏi qua bọn họ, bọn họ đều cảm thấy rất tốt. "

Tô Mạn nhìn cậu một cái, thầm nghĩ chỉ đạo viên Thôi vì đề cao hiệu suất, càng ngày càng tính toán tỉ mỉ, đến cả thời gian đi đường của nhân công cũng không buông tha.

Tất nhiên, loại lời nói này chỉ có thể thầm nghĩ, không thể nói rõ. Hiện tại tình huống này, an bài như vậy xác thật cũng là thích hợp. Cô gật gật đầu: “Cũng được, vì để hỗ trợ nhân công không xảy ra vấn đề, vậy xây cho bọn họ ở đi. Nhớ phải chú ý vấn đề an toàn. "

Nghe Tô Mạn nói như vậy, Thôi Hướng Bắc có chút chột dạ. Kỳ thật cậu chính là muốn tiết kiệm thời gian, nung nhiều gạch hơn. Nhưng chủ nhiệm Tô đây là toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì công nhân. So sánh với ý tưởng chính mình xác thật có chút không được tốt cho lắm.

Không biết vì cái gì, càng lúc trong lòng cậu càng không được tự nhiên. Tim cũng bang bang nhảy loạn, sợ Tô Mạn biết ý tưởng ích kỷ của cậu.

Thôi Hướng Bắc có chút không tự nhiên mà bảo đảm: "Kỳ thật, tôi cũng rất quan tâm bọn họ, ngày thường sẽ an bài bọn họ nghỉ ngơi nhiều hơn. Sẽ không làm cho bọn họ mệt mỏi. "

Tô Mạn nói: “Khó trách những nhân công này đều hết lời khen cậu, chỉ đạo viên Thôi quả nhiên là một chỉ đạo viên tốt. "