Sau khi từ huyện trở về, Tô Mạn liền đi báo cáo tình huống công tác cho thư ký Trình.
Đã cùng xưởng quần áo bàn bạc xong xuôi, chỉ cần xưởng quần áo triển khai kế hoạch, bọn họ liền dùng tới gạch của lò nung thuộc công xã mình.
Thư ký Trình vừa nghe Tô Mạn nói mục đích chuyến đi đã thành, kinh ngạc đến mức đang hút thuốc cũng không thèm nhả khói ra mà trực tiếp đem nó nuốt vào trong bụng, hỏi: “Thật sự thành công? “
“ Là đã bàn bạc xong xuôi nhưng thời gian chính xác thì không nói đến. Có điều theo như tôi tính, muốn xây dựng công trình lớn như phòng ở, bọn họ sẽ không kéo dài quá lâu đâu. “
Cô cảm thấy công trình lớn như vậy nên hoàn thành trước khi mùa đông đến, cũng có nghĩa là nhất định phải khởi công trước đó nửa năm. Nhưng chuyện còn chưa được lên kế hoạch, cô sẽ không đem nó nói ra sớm như vậy.
Thư ký Trình thì không nghĩ nhiều đến thế, ông cho rằng việc xưởng quần áo đồng ý sẽ tới lò gạch của bọn họ kéo gạch về, cũng là chuyện đặc biệt ghê gớm rồi.
“ Cô làm thế nào để thuyết phục bọn họ?”
Tô Mạn liền lấy ra bản kế hoạch của mình đưa cho thư ký Trình xem: “Tôi là bán gạch cộng thêm đưa ra chủ ý cho họ. Tôi nghĩ nếu bọn họ không chịu xây nhà, vậy chúng ta bán gạch cho ai đây. Vì vậy tôi liền giúp đỡ bọn họ một tay. Không nghĩ tới, giám đốc Chu thật sự tán thành đề nghị của tôi, nói muốn cùng lãnh đạo xưởng mở hội nghị thảo luận. “
Thư ký Trình vô cùng bất ngờ vì Tô Mạn lại tận tâm với công việc như vậy. Người ta bán đồ vật cho người có nhu cầu, cô lại vì bán đồ mà chế tạo nhu cầu cho người ta.
Cầm bản kế hoạch lên đọc, thư ký Trình đối với chuyện này vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng ông hiểu được một điều: Tô Mạn đã có thể nghĩ ra được biện pháp này thì cô thực sự là người có năng lực.
Bản kế hoạch này viết rất kỹ càng tỉ mỉ, từ lúc bắt đầu kế hoạch, đến lúc cuối cùng bàn giao cho công nhân vào ở, tất cả đều sắp xếp rất ổn thoả. Về cơ bản, cứ dựa theo đó mà chấp hành thì mọi chuyện sẽ trôi chảy cả thôi.
Điều này lại làm cho sự tán thành của ông đối với năng lực của Tô Mạn trực tiếp nhảy lên một bậc thang. Ông cảm thấy cái cô chủ nhiệm Tô này làm việc rất tốt, thậm chí đưa cô lên làm xưởng trưởng cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.
“ Xưởng quần áo của bọn họ đã được lợi lớn rồi.”
Tô Mạn cười nói : “ Đây cũng là theo nhu cầu. Tôi cùng giám đốc Chu ký hiệp nghị bảo mật. Nội dung là không được tiết lộ bản kế hoạch hoàn chỉnh cho đơn vị khác, đổi lại khi xưởng quần áo muốn triển khai xây dựng phải tới chỗ chúng ta lấy gạch. Cuối cùng, tôi vì nghĩ cho sự khó xử của công nhân xưởng quần áo mà đồng ý. Chung quuy cũng là vì niệm tình các đồng chí công nhân đã chiếu cố đồng chí nông dân chúng ta lúc khó khăn. “
Thư ký Trình nghe vậy, hớn hở nở nụ cười. Cô Tiểu Tô này đã làm việc thì người khác không cần bận tâm.
Từ văn phòng thư ký Trình đi ra, Tô Mạn lập tức qua xem tiến độ lò nung gạch.
Hai đồng chí thanh niên trí thức kia đã tới làm việc ở lò gạch rồi, bọn họ đi theo Thôi Hướng Bắc học tập kỹ thuật. Lúc Tô Mạn gặp được bọn họ, hai người đang trong tình trạng mặt xám mày tro.
Thôi Hướng Bắc đi quanh lò gạch kiểm tra công tác, nhìn càng có phong phạm của chỉ đạo kỹ thuật viên.
Thấy Tô Mạn tới, cậu liền giả bộ cầm tư liệu đi qua: “ Còn cần cải tiến thêm. Gạch này vẫn còn có thể tiếp tục cải tiến. Tôi đang chuẩn bị khởi công một cái lò gạch nhỏ làm thực nghiệm, sẽ cho ra một loại gạch hoàn toàn mới. “
Tô Mạn nói: “Về mặt kỹ thuật liền giao cho chỉ đạo viên Thôi. Nhưng nhiệm vụ quan trọng này hãy cứ để tương lai rồi tính, việc cần thiết bây giờ là phải tập trung sản xuất ra số lượng lớn gạch loại một. “
Bọn họ căn cứ vào chất lượng gạch đã phân nó ra làm hai loại: gạch loại một là gạch tốt, gạch cung cấp cho xã viên xây nhà là gạch loại hai.
Thôi Hướng Bắc nói: “ Chỗ này chưa đủ ư?”
“ Không đủ, phải tận lực làm ra nhiều một chút. Hôm nay tôi đã tới xưởng quần áo bàn chuyện, bọn họ đồng ý khi xây dựng phòng ở liền tới chỗ chúng ta kéo gạch. Đến lúc đó, lò gạch của cậu không được kéo chân sau đâu đấy.
Nghe được tin tức này từ Tô Mạn, Thôi Hướng Bắc cảm thấy đầu óc mình căng ra. Cô chủ nhiệm này triển khai kế hoạch cũng quá nhanh đi, vừa mới nói chuyện này cho mình, đã im hơi lặng tiếng đi bàn chuyện làm ăn với người ta rồi. Ngẫm nghĩ lại, nếu cô đã nói ra vậy không phải không có khả năng biến chuyện này từ không thể thành có thể.
Lại nghe Tô Mạn nói lò gạch không được kéo chân sau, Thôi Hướng Bắc lập tức đáp trả: “Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ kéo chân sau của người khác đâu, cô đưa tới bao nhiêu đơn hàng, tôi sẽ không ăn không uống không ngủ, để nung cho đủ số lượng gạch mà cô cần.”