Chương 247: Có tiến bộ

Tốt rồi, đúng là nên tích cực chủ động như vậy.

Tô Mạn gật đầu, đối với cậu tỏ ý tán thành. Đây mới đúng là nòng cốt kĩ thuật mà trong xưởng yêu cầu.

Sau khi cô rời khỏi lò gạch, Thôi Hướng Bắc liền mang cái khăn trùm mặt vào, chạy đến bên cạnh lò gạch tiếp tục nghiên cứu.

Thôi Hướng Bắc ngậm một cái đinh vào miệng, nói ra rồi thì không thể không làm. Nếu không chắc mặt mũi của cậu ta cũng bị ném sạch.

Bên kia, sau khi Tô Mạn từ trong lò gạch đi ra, cô tò mò hỏi 789: ‘’Có phải cậu thanh niên Thôi Hướng Bắc này đã tiến bộ hơn rồi không?’’

789 đáp lại: ’’Tôi cũng cảm thấy kì quái, nhân loại của các cô từ lời nói và hành động đều không đồng nhất. Nội tâm bên trong của cậu ta cũng không có thay đổi gì, chả hiểu sao hành động lại thay đổi nhiều như vậy?”

Tô Mạn nói: ‘’Vậy cũng không có gì kì quái, khả năng cao là cậu ta thật sự quá muốn ăn thịt’’

789 lập tức cảm thán không thôi, nếu nó sinh ra ở cái thời đại kia, con người cũng có thể bởi vì một miếng ăn mà làm được chuyện tốt thì thật tuyệt.

Ngày hôm sau, các cán bộ trong công xã đều biết ban đêm lò gạch sẽ hoàn thành mẻ gạch mới.

Thư ký Trình nghe xong, buổi tối lập tức liền muốn qua xem thử.

Cũng bởi vì Tô Mạn đã cùng Thôi Hướng Bắc nói qua, biết rõ chất lượng của mẻ gạch đầu tiên không tốt, liền nói: “Chỉ đạo viên Thôi nói, mẻ gạch đầu tiên không có gì cải tiến. Chúng được sử dụng để sửa chữa gạch ngói trong hầm lò. Vậy nên khả năng chất lượng không thực sự tốt.’’

Thư ký Trình ngược lại cũng không có yêu cầu cao như vậy, cười nói: “Vậy cũng có ý nghĩa quan trọng… có thể đốt cháy nó, chứng tỏ là họ cũng có thể làm việc. Chuyện này cũng không hẳn phí công vô ích.’’

Buổi tối, thư ký Trình quả nhiên không trở về. Tô Mạn làm chủ nhiệm trong xưởng, tự nhiên cũng không về. Dù sao thì anh trai cô cũng làm việc ở lò gạch, đến lúc đó có thể cùng nhau đi chung , không sợ đi đường vào ban đêm.

Hai người đến hầm lò gạch từ sớm. Liền thấy công nhân của lò gạch đang đứng chờ.

Ngoại trừ những tiền bối có kinh nghiệm ở ngoài, còn có vài vị có chút ít kinh nghiệm, cùng với cả Tô Đại Trụ. Lúc này, cô đang rất tò mò, muốn xem mẻ gạch đầu tiên do chính tay mình nung sẽ như thế nào.

Thư ký Trình nhỏ giọng nói: ’’Nhìn xem, chắc cũng không tệ lắm đâu.”

Thôi Hướng Bắc cùng mấy vị tiền bối có kinh nghiệm nhìn chằm chằm vào đồng hồ để kiểm tra thời gian. Chờ thời gian vừa đến, Thôi Hướng Bắc nói: “Lấy ra đi.”

Những mẻ gạch đầu tiên từ lò gạch nối tiếp nhau được đưa ra khỏi lò và để sang một bên để làm lạnh.

Thư ký Trình nóng lòng bước tới, sau khi gạch được làm lạnh xong, ông cầm một viên gạch đập mạnh sang một bên, chuẩn bị bổ ra.

Rõ ràng là viên gạch trên tay qua vài giây sau mới vỡ ra. Nhưng tay ông lại có chút đau.

“Gạch tốt, chắc hơn trước rất nhiều.” Trước kia gạch từ hầm lò là gạch thô không qua xử lí, khi va đập nhẹ cũng sẽ bị vỡ.

Không nghĩ tới, tấm gạch này đốt ra lại cứng được như vậy.

Tô Mạn cầm gạch này hỏi Thôi Hướng Bắc: ’’Có thể nung ra loại tốt hơn thế này không?”

Thôi Hướng Bắc có chút chán ghét viên gạch nói: ‘’Cái này so với gạch ở nhà máy gạch còn tệ hơn nhiều. Khi lò gạch ngói của tôi được sửa sang lại, nhất định sẽ có thể cho ra lò gạch chất lượng hơn cái này.”.

Thậm chí, cậu còn cảm thấy tay nghề của mình chưa đủ tốt nên đã đốt hỏng cục gạch này.

Thư ký Trình lúc này đang cao hứng, dù nhìn thấy dáng vẻ thiếu đòn của cậu ta nhưng cũng không bắt bẻ gì, chỉ cười khen: "Khá lắm, cố gắng nung gạch cho tốt."

Tô Mạn khích lệ nói: ‘’Chỉ đạo viên Thôi nhất định có thể làm được, tôi đối với cậu có lòng tin’’

Thôi Hướng Bắc ho một tiếng để đỡ ngại: “Thật ra cũng không có tốt như vậy’’

Thư ký Trình lập tức vui vẻ, tên nhóc này vẫn còn biết khiêm tốn. Thật đúng là đã tiến bộ hơn trước không ít.

Tiếp theo, lò gạch trải qua hai ngày sửa chữa

Với những viên gạch nung này, cấu trúc bên trong của lò gạch đã được sửa đổi. Dựa theo lời Thôi Hướng Bắc nói, cái này được gọi là luân phiên đốt. Có thể giảm bớt thời gian nung gạch, ở phương diện chất lượng cũng có thể tăng lên.

Sau khi cải tiến, lò gạch bắt đầu ra thêm một mẻ gạch mới.

Tô Mạn cùng thư ký Trình lại đi xem một lần nữa. Quả nhiên, đều là tấm gạch tốt nhất, chỉ có điều không phải gạch đỏ, ngược lại có chút cảm giác màu xanh xám.

Nhưng dù không phải là gạch đỏ thì chất lượng của loại gạch này vẫn tốt hơn nhiều loại gạch được dùng để xây nhà, Tô Mạn cảm thấy nó không tệ hơn những công trình nhà máy mà họ từng thấy trong quận trước đây.

Thư ký Trình cao hứng nói: ‘’Tiểu Tô à, cuối cùng thì các thành viên của công xã chúng ta cũng có thể bắt đầu xây nhà rồi. Cô định sắp xếp những viên gạch này như thế nào? Những công trình xây dựng trước đó không cần sốt ruột, tôi đã tăng cường cử người trong xã tới. Mấy năm nay bọn họ cũng bởi vì chuyện nhà ở mà khó xử. Vấn đề nhà ở cần phải được giải quyết nhanh chóng.’’