Chương 237: Mừng như điên

Dù sao cũng là người nhà của Tô Mạn, đương nhiên là phải chú ý chiếu cố rồi. Nếu người thanh niên trí thức này đã mở lời, ông cũng đành thuận thế đáp ứng thôi.

"Được rồi, mỗi ngày Nhị Trụ làm nông nửa ngày, nửa ngày còn lại thì tới chỗ này."

Tô Nhị Trụ vui mừng như điên. Chà chà, thế thì đúng là không tồi đâu.

Mỗi ngày làm trong sân đều có người nhìn chằm chằm, phải làm việc không ngừng, đã vậy lại phải làm cho tốt. Còn trong trang trại nuôi heo này chỉ có mấy con heo, có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ. Đây không phải tương đương có nửa ngày có thể nghỉ ngơi hay sao?

Thanh niên trí thức Thôi này đúng là người tốt.

Chờ sau khi anh ta cơm nước buổi trưa xong, lập tức chạy nhanh đến trang trại nuôi heo bên kia làm việc.

Anh ta vừa đến, lập tức nhìn thấy thanh niên trí thức Thôi chắp tay sau lưng, lắc lư đi quanh chuồng heo.

"Thanh niên trí thức Thôi à, cậu đang nhìn gì đấy?" Tô Nhị Trụ chạy tới nhìn nhìn. Chỉ thấy mấy con heo con đang ở một bên nghỉ ngơi.

Thôi Hướng Bắc chỉ chỉ chuồng heo: "Bọn nó đang đại tiện."

Tô Nhị Trụ gật gật đầu: "Heo đều như vậy, hết ăn rồi lại ngủ ấy mà. Ăn xong thì đại tiện."

Thôi Hướng Bắc chỉ vào chuồng heo nói: "Quét dọn một chút, phải giữ gìn vệ sinh chuồng heo."

Tô Nhị Trụ nghe nói như thế, nghĩ rằng bản thân mình nghe lầm: "Cái gì, quét dọn?"

Thật buồn cười, không phải chuồng heo thường đợi khoảng bảy tám ngày hoặc là nửa tháng, chờ đến khi đống phân heo không chất nổi nữa mới quét dọn hay sao, mới có một ít như vậy mà bảo anh ta quét gì …

Thôi Hướng Bắc nghiêm túc nói: "Phải làm, mỗi ngày đều phải quét dọn một lần. Quét xong rồi dùng nước ấm cọ rửa một chút. Nhớ rõ, đừng dùng nước lạnh, nếu không sẽ làm heo con bị lạnh."

"... Nhưng chúng nó là heo mà." Dùng nước nóng cọ rửa... Bản thân anh ta vài ngày mới dùng nước nóng cọ chân một lần, bình thường đều dùng nước lạnh thôi đấy. Có đôi khi còn không rửa nữa…

Thôi Hướng Bắc nói: "Đúng vậy, đây là nuôi heo một cách khoa học. Muốn cho chúng nó sinh hoạt trong môi trường sạch sẽ khỏe mạnh, giữ cho chúng nó duy trì tâm trạng vui vẻ. Như vậy bọ nó sẽ thèm ăn, cũng dễ dàng vỗ béo." Thôi Hướng Bắc nói xong, lại lấy ra một cây bút và một tờ giấy, viết những việc mà mỗi ngày Tô Nhị Trụ cần phải làm lên trên.

Sau khi viết xong thì đưa cho Tô Nhị Trụ.

Hiện tại Tô Nhị Trụ cũng nhận biết được rất nhiều chữ, cầm lấy nhìn, vẻ mặt lập tức dại ra.

Mỗi ngày anh ta đều phải đi lấy cỏ cho heo, xay thân cây ngô. Sau đó chính là đun nước cho heo, xúc phân cho nó, tẩy rửa chuồng, còn phải thuận tiện tắm rửa cho heo.

Anh ta nuôi trẻ con cũng không nhiều chuyện và rắc rối như vậy.

Không phải là thanh niên trí thức Thôi này không tìm được đối tượng, cho nên coi heo như con của chính mình để nuôi đấy chứ?

Tô Nhị Trụ không hề muốn làm mấy công việc này. Nhưng đối diện với Thôi Hướng Bắc, anh lại không dám từ chối.

Buổi trưa hôm đó, sau khi hoàn tất các yêu cầu của Thôi Hướng Bắc, anh nhận thấy bản thân giống như một kẻ hầu cho đàn heo con, nghĩ vậy Tô Nhị Trụ liền tự cảm thấy tổn thương.

Anh ta còn chưa bao giờ hiếu thuận với cha mình như vậy.

Bên này Tô Nhị Trụ đang thương thay thân phận mình, thì Thôi Hướng Bắc ở bên kia vừa ngồi canh nồi cám heo vừa đọc sách. Những việc khác thì không nói, riêng nấu cám heo quả thật cậu còn hơi kém.

Cho nên buổi trưa cậu không làm được nhiều việc cũng là bởi vì bận ngồi canh nồi cám heo này.

Nếu như trước đây, thì Tô Nhị Trụ chắc chắn sẽ không nói lời nào, mà trực tiếp tiến đến giành lấy công việc này và chứng minh cho Thôi Hướng Bắc thấy anh giỏi hơn cậu ta.

Nhưng nghĩ đến thực lực của Thôi Hướng Bắc, lần này anh chỉ đành chấp nhận. Tô Nhị Trụ không dám đối mặt tranh luận với Thôi Hướng Bắc, nên chỉ có thể nhân lúc ngoài giờ làm việc mà hỏi: “Này, một người nuôi heo thì mỗi ngày thường làm những việc gì?”

Ý anh muốn nói là người nuôi heo rất vất vả, công việc hằng ngày rất nhiều nhưng lương được trả lại không cao.

Thôi Hướng Bắc sốt ruột nói: “Anh không thấy tôi đang đọc sách à. Trách nhiệm của người nuôi heo là sử dụng công nghệ để nuôi dưỡng đàn heo phát triển thật tốt. Tôi đọc sách cũng là để học điều đó đấy.”

“Có phải cậu vừa bị đụng trúng đầu không?”

“…… Tôi chỉ là đang thư giãn mà thôi, như vậy mới giúp tôi học tốt hơn.” Thôi Hướng Bắc tự dối lòng mà nói. “Này Nhị Trụ, anh là người đã được sắp xếp đến đây để hỗ trợ công việc. Anh không được phép có ý kiến, còn nếu anh cứ nói những chuyện luyên thuyên như thế này, trình độ hiểu biết của anh sẽ không thể nâng cao đâu.”

Tô Nhị Trụ: “……”

Tô Nhị Trụ thở hắt ra, tức giận xoay người bỏ đi. Anh quyết định ngày mai sẽ không tới đây nữa! Anh ta mà tới thì chính là kẻ ngốc!

Tô Nhị Trụ đi được một lúc, Thôi Hướng Bắc lại bắt tay vào việc.

Cậu múc cho mỗi con heo trong chuồng một gáo thức ăn. Cám heo thơm phức vừa được cho vào máng, một đám heo con lập tức chạy đến vây xung quanh.