Chương 234: Không thành vấn đề

Quách đại đội trưởng có chút do dự.

Rốt cuộc đứa trẻ Thôi Hướng Bắc này nhìn cũng không giống người kiên trì cho lắm.

Thôi Hướng Bắc nói: “ Ngày xuân là ngày lành nên đừng chậm trễ. Nếu bác không tin, vậy cứ mua mấy con heo về nuôi trước đã. Chờ nuôi quen rồi, năm sau sẽ nuôi cùng lúc hai đàn.”

Nghĩ đến chỗ thịt heo kia, chân mày của cậu ta hơi nhếch lên.

Quách đại đội trưởng vừa nghe, liền lập tức tính toán: “Chúng ta còn phải giao nộp heo nữa, thế không phải là cần nuôi đến 8 con heo hay sao?”

“ Tám con heo cũng không thành vấn đề. Chừng đó cũng không tính là nhiều.”

Quách đại đội trưởng vẫn không tin Thôi Hướng Bắc, trong lòng hậm hực thì thầm. Ông không tin một thanh niên trí thức như vậy lại đi nuôi heo. Thành phần tri thức mà đi nuôi heo? Này chẳng phải là đùa giỡn hay sao? Nhưng ông lại có chút phân vân, bởi vì Thôi Hướng Bắc nói cậu đã xem qua sách và đi học hỏi thêm ở trại heo.

Ông liền nghĩ thầm, chẳng lẽ nuôi heo còn là một bộ môn đòi hỏi tri thức? Liệu người này thật sự hiểu mớ tri thức đó sao?

“Được rồi, tôi sẽ suy xét cẩn thận”. Bây giờ ông muốn đi tìm Tô Mạn để tham khảo ý kiến.

Thôi Hướng Bắc nói: “Được, bác cứ suy nghĩ thêm đi, cháu sẽ đi quét tước và dọn dẹp trại heo trước.”

.....

Buổi chiều, các đại đội bên này được công xã thông báo, nói mỗi đội sắp xếp một xã viên nam, chuẩn bị tới xưởng thép để báo danh.

Hiện tại Lâm Tuyết Cúc là chủ nhiệm ở trong hội phụ nữ của đội, cô vừa nghe tin tức, liền lập tức nói: “Loại công tác này gian khổ khó khăn, cần phải sắp xếp cho người nhà của cán bộ.”

Một cán bộ vẻ mặt ngây ngốc ngồi ở bên cạnh, vừa nghe Lâm Tuyết Cúc nói xong, cô ấy liền bảo: “Cho thằng nhóc nhà tôi đi đi, nó khỏe lắm, sức lực cũng lớn.”

“……” Chị cũng nỡ cho con trai đi thật sao?

Lại nghĩ thân phận hiện giờ của Lâm Tuyết Cúc là chủ nhiệm hội phụ nữ, nếu cô đi giáo dục các nữ xã viên trong đội, về sau không phải các nam nhân trong đội đều sẽ trở nên tốt hơn sao?

Hội phụ nữ của công xã cũng sẽ tuyển thêm người…

Thật ra Quách đại đội trưởng cũng đồng ý với sự thu xếp của Lâm Tuyết Cúc, liền sắp xếp Tô Đại Trụ đi đến xưởng thép bên kia thu thập thông tin, thuận tiện chính mình cũng đi theo một chuyến, chuẩn bị đi tìm Tô Mạn thương lượng chuyện này với trại nuôi heo.

Tới công xã, Tô Đại Trụ liền nhận mệnh, cùng các nam xã viên làm việc, người nào người nấy đổ mồ hôi như mưa, trong lòng khó chịu không muốn đi. Nhưng vợ anh ta một chút cũng không đau lòng vì chồng mình. Lúc đi còn bắt anh ta phải nhớ biểu hiện cho tốt…

Mặt khác một bên Quách đội trưởng đã tìm được Tô Mạn, đang cùng cô nói chuyện trong đội với trại nuôi heo: “Cậu thanh niên trí thức kia cô cũng biết, trước kia tôi cảm giác cậu ta cũng không phải người kiên định, hiện tại đột nhiên nói sẽ nuôi heo, tôi liền đặc biệt lo lắng.”

Vẻ mặt của Tô Mạn cũng rất kinh ngạc: “Ngài nói, mùa đông này cậu ta đã đi học cách nuôi heo sao?”

“Thôi Hướng Bắc nói là như vậy. Tôi cũng không biết có phải thật hay không. Có điều, dáng vẻ lúc cậu ta trở về thì nhìn cũng không giống như là đi hưởng phúc. Người gầy đi trông thấy.”

Tô Mạn hơi há hốc mồm, cô thật đúng là không nghĩ tới Thôi Hướng Bắc với chuyện học nuôi heo sẽ có liên quan gì đến nhau, tư tưởng giác ngộ của cậu ta cao như vậy sao?

“Tô Mạn, cô nói chuyện này tôi có thể tin được không? Kỳ thật mấy năm nay tôi cũng muốn nuôi heo, vì các đội viên trong đội khó có được khẩu phần ăn là thịt. Nếu có thể nuôi đủ heo, ngày lễ ngày tết mọi người cũng có thể có chút hi vọng được ăn thịt. Vốn dĩ tôi cũng định đồng ý. Nhưng nghĩ lại vẫn thấy lấn cấn, thanh niên trí thức thật sự sẽ nuôi được heo sao?”

“Nuôi heo còn phải chọn heo con nữa mà, đến lúc đó bác cùng cậu ta đi chọn, xem biểu hiện của cậu ta thế nào. Người trong nghề liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Nếu thật đúng là như vậy thì có thể thử xem. Nói thật, tôi cũng nghĩ cho công xã bên này nuôi heo, nhưng lại lo lắng người bình thường không học được cái kỹ thuật này, cho nên đến giờ vẫn không dám nói. Nếu cậu ta thực sự có năng lực thì thật ra cũng là chuyện tốt, cứ thử một lần xem sao.”

Trước đây Tô Mạn thật đúng là có nghĩ tới làm trại nuôi heo hoặc là trại nuôi gà, nhưng là một người hiện đại, cô cũng biết chuyện này không phải dễ dàng như vậy. Mặc dù ở tương lai, nhưng những nhà máy hay trang trại cũng tiềm ẩn nguy cơ rất lớn. Mà hiện tại thời đại này, công xã cũng không gánh vác nổi tổn thất lớn như vậy, cho nên cô vẫn luôn không đề cập đến kế hoạch này. Nếu bây giờ đội Đại Kiều Loan bên này thử trước xem thế nào, cũng khả thi hơn nhiều.

Có chủ ý này của Tô Mạn, Quách đại đội trưởng cũng lập tức động lòng, ông liền quyết định sẽ cùng với Thôi Hướng Bắc đi chọn heo con.

Đầu tiên cứ đi mua hai con, trước để Thôi Hướng Bắc nuôi. Với lại ông cảm thấy dù sao để thanh niên trí thức làm việc nhà nông thì cũng quá lãng phí nhân lực. Cứ cho cậu ta đi nuôi heo thử xem sao.