Lần này tổng cộng có hai mươi tiết mục. Bao gồm cả công nhân, nông dân, và các em học sinh ở trong trường. Vẫn luôn náo nhiệt đến buổi chiều tối muộn mới kết thúc.
Nhộn nhịp đến nỗi nhiều người đến cơm cũng không ăn, luyến tiếc không muốn rời đi. Chờ đến tận khi tất cả tiết mục kết thúc, vẫn còn rất nhiều người ở lại hội trường không chịu về. Không khí vô cùng náo nhiệt, mọi người cùng nhau thảo luận xem tiết mục nào hay, tiết mục nào dở.
“Các tiết mục trong huyện của chương trình tết Nguyên Đán năm nay làm cũng thật xuất sắc. Nhiều năm rồi chưa từng thấy náo nhiệt như vậy.”
“Không nghĩ tới các đồng chí nông dân có thể biểu diễn nhiều thứ thú vị thế. Trước giờ tôi tưởng họ chỉ biết làm nông, không ngờ còn biết diễn kịch cơ đấy.”
“Đã vậy còn diễn tốt nữa chứ, giống y như xem phim điện ảnh, mà cũng có chút không giống.”
“Nghe đâu người ta gọi là kịch sân khấu.”
“Tôi cảm thấy tiết mục đi cà kheo cũng khá đẹp, thời điểm tôi xem cứ nơm nớp, sợ người kia lúc nào cũng có thể ngã xuống.”
“Nghe bọn họ nói ở phía dưới mặc dù tiết mục rất xuất sắc, nhưng xem nhiều lần sợ không còn hiếm lạ, nói đi trở về còn muốn diễn nữa, muốn đi lưu diễn ở khắp nơi đến hơn một tháng.”
“……”
Không ngờ các đồng chí nông dân lại có hoạt động giải trí phong phú như vậy.
Sau khi xem các tiết mục, làm cho các đồng chí công nhân càng hiểu biết nhiều hơn về những người nông dân .
Từ cần cù giản dị, chỉ biết trồng trọt, biến thành không ngừng chăm chỉ, không ngừng cố gắng, còn đa tài đa nghệ, thật quá là đáng yêu.
Có mấy lãnh đạo xí nghiệp sau khi chương trình kết thúc thì tìm đồng chí chịu trách nhiệm, muốn liên hệ một chút, về sau còn muốn mời các đồng chí nông dân đến xí nghiệp biểu diễn. Đến lúc đó sẽ phát tiền cát-sê biểu diễn cho mọi người.
Chuyện này đối với đội diễn xuất đương nhiên là chuyện tốt, chủ tịch Nhậm đã sắp xếp cho người phụ trách chuyên nghiệp để chuẩn bị ký kết với các lời mời.
Bởi lần biểu diễn này đem lại cho huyện tiếng tăm vang dội, làm cho các chị em trong hội phụ nữ cũng được dịp nở mày nở mặt. Chủ tịch Nhậm dù trên mặt tươi cười nhưng vẫn luôn không quá thể hiện ra.
Sau khi bà đảm nhiệm vị trí này, đây là lần đầu tiên bà cảm thấy hài lòng và có thể diện như vậy.
Hơn nữa nhìn chương trình lần này có vẻ như là làm rất lớn, nhưng trên thực tế hội phụ nữ trong huyện cũng không tốn bao nhiêu thời gian để chuẩn bị. Chỉ là bố trí sân khấu, rồi liên hệ công nhân trong huyện chuẩn bị mấy tiết mục. Sau đó, cho người xem xét, kiểm tra tình huống tập luyện của mấy tiết mục. Cuối cùng lại sắp xếp trình tự diễn xuất mà thôi.
Nhưng không ngờ là lần này tiết mục lại muôn màu muôn vẻ, mỗi người đều chân chính thể hiện được tài năng của mình.
Chủ tịch Nhậm cố ý cùng các chị em phụ nữ ở công xã nói chuyện phía dưới, tán dương bọn họ làm rất tốt. Hoạt động lần này vô cùng thành công.
Chờ thời điểm nhìn thấy các đồng chí đến từ công xã Bắc Hà, bà lại cảm thấy tiếc nuối, quay sang nhìn Tô Mạn: “Tiểu Tô à, về sau có ý tưởng đặc sắc nào, cũng đừng quên hội phụ nữ của chúng ta nha.”
Tô Mạn cười nói: “Không cần biết tôi ở vị trí nào, chỉ cần có những ý tưởng hay thì tôi đều sẽ đề xuất.”
Thật là một đồng chí tốt bụng.
Hôm nay màn biểu diễn này rất thành công, làm trong lòng của chủ tịch Nhậm càng luyến tiếc Tô Mạn hơn.
Nhưng mà bà cũng biết, người này đã đi rồi thì sẽ không trở lại. Bởi theo tính cách của người kia, nếu nhìn trúng nhân tài, khẳng định sẽ không buông tay.
Mà bà cũng không phải loại người ếch ngồi đáy giếng, nếu Tiểu Tô có thể được trọng dụng nhiều hơn, thì đó là điều tốt nhất.
Sau khi tết Nguyên Đán, trong huyện liền đem tư liệu cùng ảnh chụp chương trình lần này gửi tới tòa soạn của tỉnh thành.
Thư từ huyện thành được gửi đi qua con đường thư tín cấp tốc của chính phủ, tỉnh thành bên này rất nhanh cũng nhận được.
Nhìn thấy công nhân các công xã kết hợp cùng nhau chuẩn bị và trình diễn tiết mục, công nhân cùng nông dân giống như người một nhà. Ánh mắt của biên tập viên tòa soạn sáng lấp lánh, lập tức bắt được trọng điểm. Lựa chọn mấy bức ảnh chụp đặc sắc để sử dụng, lại dùng ngôn ngữ hết mực phong phú để miêu tả cảnh tượng lúc ấy.
Vào tháng năm, công xã bên này đọc được bài viết trên báo.
Mọi người trong công xã đều gọi điện thoại cho nhau để chúc mừng, nói lần này mọi người cùng nhau được nổi bật.
Hơn nữa mấy công xã khác cũng biết, lần này có thể làm tốt như vậy, ít nhiều đều nhờ công xã Bắc Hà tiên phong đi đầu, ngôn từ viết bên trong báo cũng đặc biệt khen thư ký Trình vài câu, làm cho tâm tình của thư ký Trình cực kì tốt.
Ông lập tức vui vẻ gọi điện thoại khen ngợi Tô Mạn.