Trời đã tối hẳn, hai vợ chồng một đường ồn ào rốt cuộc cũng về tới nhà họ Tô.
Vừa vào nhà, Lâm tuyết Cúc đã than thở rồi đi lên lầu: “Mẹ, em dâu, con khó chịu quá.”
Lý Xuân Hoa ở trong bếp đang bận rộn nấu một nồi chè đậu đỏ, nghe được giọng con dâu cả, hai tay lập tức run run.
Ngược lại hai đứa nhỏ nghe được giọng cha mẹ mình, vô cùng vui vẻ chạy ra ngoài, còn hướng hai vợ chồng bọn họ đòi ôm đòi hôn: “Cha mẹ về rồi. Con đã nghe thấy giọng hai người từ xa nha.”
Hai anh em là Cục Đá và Cỏ Nhỏ nhào qua ôm lấy cha mẹ mình.
Tuy rằng những lúc cha mẹ vắng nhà, bọn chúng vẫn vui vẻ, không khóc không nháo, một bộ dạng thực hiểu chuyện. Nhưng kỳ thực trong lòng vẫn luôn nhớ đến cha mẹ.
Chờ hai vợ chồng vào phòng, người nhà họ Tô nhìn thấy tình trạng của bọn họ tức khắc quay người đi, một bộ dáng không dám nhìn thẳng.
Thật sự không nhìn ra hình dáng con người nữa rồi.
Đặc biệt người trong nhà dạo gần đây ăn uống no đủ, lại gặp những ngày cuối năm, làm việc vô cùng thư thả, ai nấy đều béo lên một vòng, da dẻ cũng hồng hào lên không ít.
Cách biệt rõ rệt thế này, lập tức khiến hai vợ chồng nhìn không khác gì người giúp việc cho nhà địa chủ.
Lâm Tuyết Cúc cũng chú ý đến trạng thái tinh thần của người trong nhà.
Ban nãy vừa vào cửa cô cố ý kêu lên thảm thiết. Hiện tại nhìn đến bộ dáng người trong nhà, bản thân ngoài ý muốn thật sự muốn khóc một trận..
“Mẹ, con thật khổ, con cùng Đại Trụ ở bên ngoài làm việc cật lực lắm lúc mệt muốn chết. Ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không đủ giấc. Công việc lại nặng nhọc cực khổ. Mọi người ở nhà ăn ngon uống tốt, cũng không nhớ tới bọn con.”
Lâm Tuyết Cúc vừa nói, nước mắt tí tách rơi xuống không ngừng.
Lý Xuân Hoa vốn đang có chút tiếc thương con trai cùng con dâu, nghe cô bỗng nhiên giận dỗi, liền nhịn không được nói: “Nhớ tới là nhớ thế nào, lúc trước chính chị là người nói muốn đi nơi khác làm việc. Mẹ đã nói khổ chị còn không tin cứ ngoan cố đến cùng cơ. Hiện tại trở về lại ồn ào giận dỗi hử?”
Lâm Tuyết Cúc nói: “Nhưng con thật sự rất khổ, con cũng không nói dối mẹ. Mẹ nhìn xem mặt con xanh xao thế nào, tay này, chân này.....”
“Anh, chị, hai người về rồi đấy à.”
Đúng lúc này Tô Mạn từ trong phòng đi ra.
Hôm nay tuyết tan, con đường ngõ nhỏ khắp thôn thông thoáng trở lại, Tô Mạn từ công xã về nhà cũng không mất nhiều thời gian. Mới vừa rồi cô ở trong phòng nghĩ phương pháp an bài công tác mùa đông, liền nghe được thanh âm hai vợ chồng Lâm Tuyết Cúc.
Cô cố ý đợi một lúc, cho bọn họ thời gian phát tiết bực tức, lúc này mới đi ra chào hỏi.
Nghe được tiếng Tô Mạn, Lâm Tuyết Cúc lập tức khoa trương đứng bật dậy, xoay người đối diện với Tô Mạn, muốn cô nhìn xem bộ dạng tiều tụy hiện tại của bản thân.
Tô Mạn nói: “Nhìn bộ dạng hiện tại của chị dâu, xem ra khi làm việc tại cở sở xây dựng đã được lãnh đạo khích lệ không ít.”
“Khen thưởng thì không có, nhưng chị vẫn luôn liều mạng làm việc.” Lâm Tuyết Cúc lại hăng hái kể lể: “Lãnh đạo thì không gặp qua bao nhiêu người, nhưng hôm nay thời điểm thợ chụp ảnh tới, ông ấy đã đánh giá chị rất cao, còn chụp cho chị nhiều hơn hẳn mấy tấm.”
Lâm Tuyết Cúc tự hào nói ra sự tích vinh quang của mình, hoàn toàn quên mất bản thân vừa nãy kể khổ thế nào. Khuôn mặt vốn tiều tụy thế mà lộ ra mấy phần vui vẻ.
Lý Xuân Hoa nói: “Công xã cũng cử người xuống chụp ảnh mẹ, khen mẹ diễn hình tượng Hoa đại nương quá mức chân thật, còn muốn in ra cho cấp trên xem thử đấy.”
Lâm Tuyết Cúc: “.....”
Tô Mạn cười nói: ”Không giống nhau, lần khen thưởng này, chị dâu con thuộc về phương diện vinh quang lao động. Mẹ thì thuộc về kỹ thuật diễn xuất, hình tượng nhân vật tốt đẹp, cho nên mới dùng ảnh này để phục vụ tuyên truyền diễn xuất.”
“Chứ còn gì nữa...” Lâm Tuyết Cúc hơi nhếch khóe miệng: “Thành tích của con thuộc về lĩnh vực lao động, vừa nghe đã thấy vinh dự.”
Lý Xuân Hoa vốn dĩ còn muốn tiếp tục cùng cô tranh luận, nhưng nhìn cô hiện tại gầy đến không ra hình người, bà cảm thấy tốt hơn đừng nên nói nữa. Mỗi lần cãi nhau không ai muốn nhường nhịn, quay qua quay lại, người này tức giận xỉu mất thì không biết làm sao.
Nhưng thật ra bà không biết con dâu của mình trên đường về nhà đã ngất một lần rồi.
Lâm Tuyết Cúc ngược lại cho rằng chắc hẳn nhờ vào nỗ lực của chính mình, rốt cuộc áp xuống được khí thế uy phong của mẹ chồng, trong lòng có chút đắc ý, chờ đến buổi tối nghe con gái nói mấy ngày này mọi người lên rừng săn bắt, người trong nhà mỗi ngày đều ăn thịt bổ dưỡng. Cô lập tức cảm thấy ngực mình đau trở lại.
“Đại Trụ, anh nói xem, có phải nỗ lực của em trong thời gian qua đều trở thành công cốc rồi không?”
Tô Đại Trụ bị vợ cắn cho một cái đau điếng, lúc này một chút tinh thần phản kháng cũng không có: “Em nói thế nào thì chính là vậy đi.”
“Mệt, quá mệt! Chuyến này trở về phải ăn nhiều hơn chút cho bõ tức đi.” Lâm Tuyết Cúc đau lòng ôm ngực.
Lại nghe hai đứa nhỏ kể ở nhà mỗi ngày đều được ăn ngon, lúc này trong lòng cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một ít.