Trước kia Tô Mạn được làm cán sự bọn họ đã cảm thấy ghê gớm lắm rồi. Hiện giờ thoáng cái em gái họ lại lên chức chủ nhiệm.
Tô Tam Trụ và Tô Nhị Trụ nghe xong tin tức liền đứng hình, cứ có cảm giác không được chân thật.
Quách đại đội trưởng một bó tuổi lớn như vậy mới được lên làm đội trưởng, em gái nhà mình mới nhỏ xíu, thế mà…
Một lúc sau, hai người dần bình tĩnh lại, sau đó nhanh chóng chạy về nhà giống như bị ma đuổi.
Thôi Hướng Bắc nhìn bọn họ, còn nghĩ thầm định đi theo xem thử, sau đó lại ngại ngùng. Cuối cùng lại dứt khoát đứng ở xa nhìn về phía nhà họ Tô.
Chuyện của Tô Mạn, hai ông anh này suốt ngày nhắc mãi cho cậu nghe.
Nói là Tô Mạn là trẻ sinh non, thân thể vốn không tốt, còn không được học lên sơ trung. Nhưng cô ấy tự mình học thành tài, tự mình thi lấy bằng tốt nghiệp, dựa vào chính bản lĩnh của mình vào công xã làm cán sự.
Thôi Hướng Bắc cảm thấy chính mình như là đang nghe truyện truyền kỳ. Cảm thấy cô cán sự trẻ này thật tài giỏi. Cậu ta thật sự không nghĩ ra, một cô gái mười mấy tuổi làm sao có thể giỏi được đến vậy.
Bởi vì Tô Mạn lên chức chủ nhiệm làm cả nhà họ Tô càng có tinh thần. Ai nấy đều ở trong trạng trái ngập tràn hạnh phúc.
Cả đêm cũng không ngủ yên, cảm thấy giống như đang nằm mơ. Nhưng ngược lại, Tô Mạn cảm thấy chính mình khá tốt. Sáng sớm hôm sau dậy, cả nhà đều mang quầng thâm ở dưới mắt như mấy con gấu trúc, chỉ riêng cô là tràn đầy sức sống, khí thế bừng bừng.
Lý Xuân Hoa mang cặp mắt thâm đen chạy tới, dạy dỗ hai đứa con trai: “Nhìn xem, em gái chúng mày bây giờ đã được thăng chức rồi tăng lương, đây mới là người làm chuyện lớn. Nhìn hai đứa mày không có một chút tiền đồ nào.”
Tô Mạn cười nói: “Được rồi mẹ, hôm nay con cần đi trong huyện một chuyến, lúc trở về con sẽ mua thịt kho tàu cho cả nhà. Mọi người muốn ăn gì thêm không?”
Nghe thấy thế, Lý Xuân Hoa thèm muốn nhỏ nước miếng: “Con gái à, nghe con hết đấy. Giờ con là cán bộ lớn, con tự quyết định là được.”
Tô Nhị Trụ cùng Tô Tam Trụ: “…” Dân chúng không có quyền liên tiếng sao?
Lúc Tô Mạn đến công xã, nhìn thấy máy kéo đã được chuẩn bị xong xuôi.
Thư ký Trình xách theo giỏ tre đựng bó hoa ngồi lên xe máy kéo: “Tiểu Tô, chúng ta mau làm xong chuyện này. Lúc về liền huy động cho mọi người đi đốn trúc kẻo không kịp.”
Tô Mạn nghe vậy cũng nhanh chóng bước lên xe.
Một đường nhanh như chớp vào tới huyện, hai người mau chóng đi tìm thư ký Lâm.
Lúc thư ký Lâm nhìn thấy họ, tâm tình cũng tốt một chút.
Bởi vì ông cảm thấy mỗi lần họ tới hẳn sẽ có chuyện tốt.
Kết quả thư ký Trình trực tiếp đem rổ hoa đặt lên bàn của thư ký Lâm. Sau đó nói rõ ý đồ đến đây. Thư ký Trình hiện giờ cũng coi như một nửa là người làm ăn. Trước kia há miệng ngậm miệng chính là giảng văn kiện giảng tư tưởng. Hiện nay cũng biết nói đến điểm sinh ý rồi: “Thư ký Lâm, ngài chiếu cố công xã của chúng tôi đi. Tôi cũng ra chủ ý đi săn có phải không? Công xã của chúng tôi cũng không dễ dàng… ngài xem này, rổ này chính là bện thủ công, cây trúc chỗ chúng tôi không thiếu. Nếu ngài dùng hộp sắt hay hộp giấy, chúng đều là phế phẩm công nghiệp. Hiện nay công xưởng thực phẩm gia công được dựng lên, tôi muốn sử dụng thứ này để tiếp kiệm phí tổn. Tôi làm tất cả cũng chỉ vì suy nghĩ cho quốc gia mà thôi.”
Thư ký Lâm: “…”
Sau khi thư ký Trình nói xong lại đẩy Tô Mạn ra: “Tiểu Tô hiện tại là chủ nhiệm xưởng của chúng tôi, ngài còn không tin chúng tôi sao?”
Tô Mạn cười nói: “Thư ký Lâm, rổ này vì đan gấp cho nên chỉ được xem là bán thành phẩm, nếu cho thời gian chúng tôi còn có thể làm ra những cái đa dạng hơn. Đảm bảo so với dùng hộp giấy còn tốt hơn. Chủ yếu là không bị ẩm, còn thông gió, dễ bảo tồn đồ ăn. Lại còn có thể tái sử dụng. quan trọng nhất chính là đặc sắc. Người khác đều sử dụng bao giấy, bây giờ chúng ta đi làm rổ để gói sản phẩm, tuyệt đối không đụng hàng với chỗ nào.”
“Đúng, là điểm đặc sắc của Huyện Nam Bình chúng ta.” Thư ký Trình phụ họa.
Nghe hai người họ kẻ xướng người hát, thư ký Lâm không nhịn được cười.
“Được rồi, chuyện này tôi sẽ cùng xưởng gia công thực phẩm bên kia nói. Cũng cần phải có sự đồng ý của những đồng chí khác mới được.”
Thư ký Trình hỏi: “Thế ngài đồng ý không?”
“…Ừ” Thư ký lâm xụ mặt gật đầu.
Vậy là được rồi.
Ra khỏi văn phòng của thư ký Lâm, vẻ mặt của thư ký Trình là một bộ vui sướng. Sau đó leo lên máy kéo đi vào trong xưởng thực phẩm huyện, kéo lương thực của công xã mình về.
Vốn dĩ là buổi chiều nay đưa đến công xã, nhưng thư ký Trình cảm thấy chính mình tiện đường cũng mang về được.