Chương 180: Kết cục

“Hay!” Sau khi nghe xong, chủ tịch Nhậm liền nhấn mạnh nói: “Hay lắm, chủ ý này rất hay.”

Chủ tịch Nhậm chăm chú nhìn Tô Mạn, cảm thấy đồng chí này quả thực chính là một nhân tài.

Bà còn đang lo lắng, xem cuối năm trong huyện nên tổ chức hoạt động gì để đầu năm mới mọi chuyện đều tốt lành hay không? Đồng chí này lập tức liền đưa ra ý tưởng tốt như vậy.

Vừa có thể giúp các công xã được tham gia sự kiện, vừa có thể để cho công nhân và nông dân chúc mừng lẫn nhau.

Chỉ cần nghĩ đến điều này cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy kích động.

Hơn nữa nếu đem nhiệm vụ này giao phó đến từng đơn vị trong các công xã, thì trên huyện uỷ chỉ cần phụ trách đem các cô tập trung lên là được, có thể giảm bớt rất nhiều áp lực.

Đối với số lượng thành viên không nhiều của hội phụ nữ huyện mà nói, thì đúng là quá hợp lý.

“Tiểu Tô à, cô quả thực là một cán sự không tồi.” Chủ tịch Nhậm càng nhìn càng thấy Tô Mạn rất vừa mắt.

Bà thậm chí còn quyết định, sau khi hết bận, sang năm sẽ điều Tiểu Tô tới đây công tác. Khi đó Tiểu Tô cũng đã vào hội phụ nữ công xã một thời gian, lý lịch cũng đầy đủ, điều chuyển là quá thích hợp. Có điều phía bên công xã Bắc Hà không biết có chịu thả người hay không, tuy rằng là cấp trên, nhưng vẫn muốn tôn trọng quyết định của cấp cơ sở, không thể đem nhân tài chuyển đi hết. Bà quyết định đến lúc đó sẽ thương lượng thật tốt với công xã Bắc Hà.

“Tiểu Tô, cô đã vào đảng chưa?”

Tô Mạn gật đầu nói: “Mấy hôm trước tôi vừa mới nộp đơn xin vào đảng. Cấp trên vẫn còn đang phê duyệt.”

Chủ tịch Nhậm cười nói: “Một cán sự ưu tú như cô, cấp trên nhất định sẽ đồng ý. Cô phải luôn duy trì tinh thần tích cực hướng về phía trước.”

Hai người nói chuyện một lúc về kế hoạch kết hợp biểu diễn trong hội phụ nữ huyện.

Tuy rằng là suy nghĩ nảy ra nhất thời, nhưng tốt xấu gì ở đời trước Tô Mạn cũng đã gặp qua nhiều hoạt động biểu diễn như vậy. Đối với vấn đề này vẫn có chút hiểu biết. Hơn nữa cũng không cần cô phải tự mình làm, chỉ là đề xuất một số ý kiến. Cô liền đem những gì bản thân cảm thấy tốt nhất nói ra. Chủ tịch Nhậm còn gọi bí thư Lý tới, bảo cô ấy ghi chép lại từng ý kiến mà Tô Mạn đề ra.

Chờ đến khi ghi chép xong xuôi, thì trời đã tối.

Cũng may là bí thư Lý đã dặn bên nhà ăn, để lại thức ăn cho Tô Mạn.

Tô Mạn nhanh chóng cầm hộp cơm đi ăn cơm.

Vừa mới lấy cơm bỏ vào trong hộp, đang chuẩn bị đi đến ghế ngồi, thì nhìn thấy người quen cũ ở cửa nhà khách.

Vương Phương vẻ mặt không một chút cao hứng đang đứng chờ ở cửa.

Nhìn thấy Tô Mạn đi ra, cô ta liền tiến về phía trước vài bước.

Tô Mạn cũng không thèm nhìn cô ta, liền trực tiếp đi vào bên trong nhà khách.

“Tô Mạn!”

“Đồng chí Vương Phương, có chuyện gì sao?” Tô Mạn hỏi.

“Cô đừng đắc ý, sớm hay muộn tôi cũng sẽ tìm được công việc tốt hơn. Tôi còn có dì cả, còn cô thì cái gì cũng không có!” Vương Phương nói một tràng mấy câu liên tiếp, dường như đang xả hận cho bản thân.

Từ khi cô ta bị khai trừ khỏi hội phụ nữ, lúc ở nhà vẫn luôn phải chịu đựng các loại ánh mắt của người khác, mỗi ngày đều không được tốt lắm.

Tô Mạn cảm thấy tâm lý của cô gái này bây giờ không được ổn, lại nghĩ đến ánh mắt căm thù của Tiết chủ nhiệm ngày hôm nay, cảm thấy nên đưa cho hai dì cháu nhà này một chút chuyện để làm. Cô lắc đầu thở dài: “Chuyện này, cô vẫn còn chưa thấy rõ ai là người đã hại mình sao?”

“Chẳng lẽ không phải do cô?”

“Đương nhiên là không phải, theo như tôi được biết, lúc trước khi tôi mới gia nhập hội phụ nữ, cô là bởi vì nguyên nhân nào đó mới bị điều tới Bắc Hà. Từ đó suy ra, việc cô bị khai trừ khỏi hội phụ nữ của Bắc Hà, không phải là chuyện sớm hay muộn sao? Vậy thì từ đầu, cô hẳn là nên trách dì cả của cô. Cô ta đem cô tới để lộng hành ở hội phụ nữ chúng tôi, nhưng lại không dạy cho cô một bản lĩnh nào. Khiến cô không cách nào thích ứng được với sinh hoạt của hội. Dẫn tới việc cô không thể hoà nhập vào hội phụ nữ, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy.”

Vương Phương vẻ mặt tức giận, bất bình muốn phản bác, nhưng lại nghe Tô Mạn nói: “Cô cũng đừng nghĩ dì cả của cô thật sự tốt với cô. Nếu bà ta thật sự đối tốt với cô, lúc trước còn để cô bị điều tới công xã sao? Ấy thế mà cuối cùng cô vẫn bị điều tới nơi khỉ ho cò gáy đấy còn gì? Tất cả đều là bởi vì bà ấy không hoàn toàn che chở cho cô. Sắp xếp công tác nhưng lại không chỉ dạy cho cô, sau này cô phạm sai lầm cũng không bảo vệ. Cô thử nói một chút xem, ai mới là người sai? Sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, lúc trước bà ấy đã không để cô phải tới nơi đó chịu đựng khó khăn, mà sẽ sắp xếp cho cô một vị trí thích hợp hơn mới đúng.”

Vương Phương: “……”