Chương 159: Kẻ thần bí

Tô Mạn vừa nghe mấy lời của Quách đại đội trưởng liền đáp: “Được, bác cứ yên tâm, tôi sẽ báo lại với thư ký Trình.”

Lúc Tô Mạn đi ra khỏi đại đội, cô còn bất ngờ nhìn thấy Thôi Hướng Bắc ở sân đập lúa.

Cậu thanh niên này thế nhưng sáng sớm đã ở đó tập đánh quyền. Động tác mạnh mẽ oai phong. Tô Mạn nhìn không hiểu, nhưng cảm thấy hẳn là cũng không giống như một bình hoa. Vẫn có chút lực đạo. Đương nhiên, điều càng khiến cô kinh ngạc chính là, mới sáng sớm mà đồng chí này đã có sức lực để đánh quyền.

Không biết vì cái gì, đột nhiên cô lại nghĩ tới kẻ thần bí đã bắt trộm gà rừng trên núi đêm hôm qua.

Đương nhiên, loại chuyện này Tô Mạn không muốn quản, nên cô chỉ nghĩ một chút liền vứt ra sau đầu.

Sâu trong nội tâm, Tô Mạn cảm thấy chuyện lên núi bắt gà rừng ăn, là một hành vi rất bình thường, không hề phạm pháp như mọi người vẫn nghĩ.

Đi một đoạn đường dài mới đến công xã, Tô Mạn liền nói qua về vấn đề sắp xếp công việc cho Thôi Hướng Bắc với thư kỳ Trình.

Thư ký Trình nói: “Đại đội các cô làm việc thì tôi yên tâm rồi. Chuyện này quyết định như vậy đi. Chỉ cần không gây náo loạn là được. Vẫn phải quản lý cậu ta thật tốt, không thể quá dung túng.”

Tô Mạn gật gật đầu.

Thư ký Trình bắt đầu nhắc tới vấn đề thành lập nhà máy sản xuất tổng hợp của công xã Bắc Hà.

Nếu địa điểm làm quần áo đã chọn là ở trường trung học công xã Bắc Hà, vậy thì cũng nên thông báo quyết định cho cấp dưới biết sớm một chút.

Ngay trong buổi sáng, thư ký Trình liền triệu tập tất cả các thành viên trong công xã tới, mở một hội nghị, thành lập nhà máy sản xuất tổng hợp của công xã Bắc Hà.

Thư ký Trình giới thiệu Tô Mạn và chuyện về nhà máy sản xuất với mọi người trong hội nghị, cuối cùng còn khí phách, hăng hái tuyên bố: “Không chỉ như vậy, hiện tại chúng ta đã bàn bạc xong xuôi và đặt bút kí hợp đồng với xưởng quần áo bên kia. Chỉ cần đơn hàng này làm tốt, sau này chúng ta sẽ còn có nhiều đơn hàng hơn. Cho nên, các đồng chí, thành lập nhà máy sản xuất công xã Bắc Hà, việc này nhất định phải làm.”

Ông ta vừa nói xong những lời này, toàn bộ phòng họp đều xôn xao.

Sự thật là trước giờ chuyện này chưa từng được nói ra khỏi miệng. Bây giờ lại đột nhiên nói với bọn họ, muốn thành lập nhà máy, hơn nữa lại còn tiếp nhận đơn hàng rồi.

Như này cũng nhanh quá đi.

Tuy rằng mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng thật ra cũng biết đây là chuyện tốt. Hợp đồng cũng đã ký rồi. Những lời này quả thật chỉ là để cho có.

Vì thế đến khi biểu quyết ý kiến, tất cả đều sôi nổi giơ tay tỏ vẻ đồng ý.

Thư ký Trình quan sát tình hình này, lập tức vỗ bàn nói: “Tôi xin tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ thành lập nhà máy sản xuất tổng hợp của công xã Bắc Hà. Những vấn đề thủ tục khác, phía văn phòng sẽ nhanh chóng làm thỏa đáng. Hoàn thành càng sớm càng tốt.”

Công xã Bắc Hà cấp tốc thành lập một nhà máy sản xuất tổng hợp. Thông báo liền treo ở ngoài cổng trường trung học của công xã.

Tin tức thành lập nhà máy này truyền tới mọi người trong đại đội.

Lập tức, các nhóm xã viên của đại đội sản xuất đều sôi sục.

Đặc biệt là mấy người lúc trước không thích tới học tay nghề, bây giờ sau khi nghe nói tin tức này, đều gấp gáp muốn tham gia lớp huấn luyện, muốn học làm quần áo.

Những yêu cầu này đương nhiên không thể đồng ý đơn giản như vậy.

Trước đây lúc đăng kí thì không hề tích cực, bây giờ nhìn thấy lợi ích thì lại chạy nhanh như vậy. Nếu dễ dàng chấp thuận như thế, thì lần sau công xã có hoạt động gì, ai còn có thể nghiêm túc nghe chỉ thị. Hơn nữa, từ khi có kế hoạch Tô Mạn đã thành lập một ban huấn luyện trong đại đội, lúc này phải bắt các cô ấy chờ đợi thêm một thời gian nữa, mới khiến cho mấy người đó biết quý trọng cơ hội tiếp theo.

Cho nên, phía bên công xã liền trực tiếp thông báo lớp học đã đầy, không thể sắp xếp được cho nhiều người như vậy. Muốn học thì chờ nhóm thứ hai.

Cho đến khi mở thêm nhóm thứ hai, phải luôn chú ý tin tức của công xã.

Khi Tô Mạn tan tầm về đến nhà, vẫn phải tiếp thêm những người tới nhà để hỏi chuyện. Đặc biệt là quấn lấy Tống Ngọc Hoa hỏi xem ban huấn luyện còn có thể nhận thêm người hay không, bởi vì ai cũng đều muốn đi học.

Tống Ngọc Hoa không phải là người có thể nói ra mấy lời cứng rắn, nhưng Lý Xuân Hoa lại là một người vô cùng lợi hại. Lập tức cười cười: “Thế nên mới nói, khi cấp trên lên kế hoạch cho chuyện này, thì phải tích cực chủ động đăng ký. Đâu phải những chuyện tốt đẹp đều chờ đợi mình, bây giờ cấp trên đều nói chờ lần sau. Các người sốt ruột thì cũng có làm được gì? Lần sau nhớ nhanh chân lên một chút.”

Lâm Tuyết Cúc nhìn thấy Tống Ngọc Hoa được nhiều người vây quanh như vậy, trong lòng cũng chua lòm: “Chẳng lẽ đi làm quần áo là có thể xây dựng tiền đồ? Các người đều đã đi xây dựng và khai hoang đồng ruộng, không phải vẫn chưa ai có chút tiền đồ gì sao?”

“……” Hai chuyện này có thể đem so với nhau sao???