Chương 144: Gian lận

Chủ tịch Nhậm nghiêm túc nói: “Các đồng chí, mọi người đều nghe rõ cả chứ? Tổ chức của công xã Bắc Hà thật đáng để mọi người học tập. Dù tất cả cùng làm chung một công tác, nhưng các cô ấy đã hoàn thành rất xuất sắc. Một bộ phận trong đó vẫn là dựa vào những đại biểu phụ nữ mà hoàn thành. Cho nên, tôi nghĩ việc tuyển chọn đại biểu phụ nữ cũng rất có ý nghĩa. Chúng ta hãy vỗ tay cho những biểu hiện ưu tú của công xã Bắc Hà.”

Toàn bộ các cán sự phía dưới bắt đầu vỗ tay, sôi nổi hâm mộ nhìn Tô Mạn.

Thầm nghĩ lần này công xã Bắc Hà đúng là chiếm trọn nổi bật. Vậy mà được chủ tịch Nhậm khen tận hai lần. Chưa kể lần trước chủ tịch Nhậm còn cố ý đến xem bọn họ biểu diễn. Đây quả thực là gian lận, bởi vì bọn họ có ước cũng không được như vậy.

Buổi chiều, báo cáo công tác mới vừa kết thúc, Tô Mạn đã bị chủ tịch Nhậm kêu lên văn phòng.

Tô Mạn còn đang chuẩn bị đi tìm những cán sự hội phụ nữ của nhà máy, nghe được yêu cầu của chủ tịch Nhậm, liền nhanh chân bước đi. Trong đầu tưởng tượng, trên mặt lại lộ ra tươi cười thư thái.

Vẻ mặt của những người khác cực kỳ hâm mộ, nhìn cô đi vào văn phòng chủ tịch Nhậm cứ như ở nhà mình.

Đừng nhìn chủ tịch Nhậm ngày thường rất nghiêm túc, nhưng khi vào văn phòng cả người liền ôn hòa hơn nhiều. Còn chiêu đãi Tô Mạn ngồi trên ghế rất êm ái.

“Tiểu Tô, lần trước tôi cùng chủ nhiệm Hách của các cô đã nói qua, lần này giữ cô lại là vì có vài lời muốn nói, đó là tâm sự về việc công tác. Cô cũng đừng khẩn trương, cứ coi như chúng ta chỉ đang nói chuyện phiếm là được.”

Cơ thể Tô Mạn liền giãn ra, lập tức nhẹ nhàng nói: “Chủ tịch Nhậm, ngài muốn biết thêm về chuyện gì, tôi nhất định sẽ kể chi tiết cho ngài nghe.”

Chủ tịch Nhậm cười nói: “Tôi đối với cô cũng là có chút hiểu biết. Đương nhiên bao gồm cả chuyện tôi biết những hoạt động của công xã các cô, đều là do cô nói ra ý tưởng.”

Các cô đừng tưởng lãnh đạo ngày ngày đều chỉ ngồi trong văn phòng huyện uỷ, nhưng khi thật sự muốn biết rõ về một người, thì vẫn rất dễ dàng.

Tô Mạn khiêm tốn nói: “Đây đều là thành quả sau bao nỗ lực của tất cả mọi người trong công xã, không phải là công của một mình tôi đâu ạ.”

“Tôi biết mọi người đều nỗ lực, nhưng công sức của cô cũng không phải chỉ mang lại tác dụng nhỏ. Lần này tôi tìm cô tán gẫu, cũng là muốn hiểu rõ hơn một chút về cái nhìn của cô đối công tác của hội phụ nữ, cứ nói thoải mái, chúng ta coi như là nói chuyện phiếm.” Chủ tịch Nhậm nói, còn đứng dậy rót cho Tô Mạn một ly nước.

Tô Mạn làm ra bộ dáng thụ sủng nhược kinh, đương nhiên, trong lòng thật ra cũng có chút kinh ngạc. Cảm thấy vị lãnh đạo này thật đúng là bình dị và gần gũi hơn trong tưởng tượng.

Đúng là chuyện gì cũng phải trải nghiệm qua thì mới biết rõ.

Đời trước Tô Mạn không làm công tác hội phụ nữ, đời này cũng là học tập qua loa một chút, mới có chút hiểu biết về công tác này.

Tô Mạn cảm thấy đối với kiểu người như chủ tịch Nhậm ở trước mặt, không thể nói linh tinh hay chém gió được.

So về độ hiểu biết và chuyên nghiệp, ai có thể so sánh nổi với vị lão cán bộ này chứ. Cô nghĩ tốt nhất là mình cứ nghĩ gì nói đó, không cần phải màu mè, tránh để bị phản cảm.

“Chủ tịch Nhậm, kiến thức của tôi không nhiều lắm, cũng chỉ vừa mới gia nhập hội phụ nữ, muốn tôi nói ra đạo lý lớn gì đó, tôi cũng không dám nói. Trước kia tôi thường nghe mẹ tôi nói sinh hoạt của đàn bà con gái trong cũ xã hội thật sự không tốt, bị áp bức không vùng dậy nổi, không dám ngẩng đầu. Sau này khi chúng ta thành lập xã hội mới, cuộc sống của phái nữ chúng tôi mới càng ngày càng tốt hơn. Phụ nữ bị áp bức lâu như vậy, nhưng hội phụ nữ cũng chỉ mới được thành lập mười năm nay. Giống như một đứa trẻ vậy. Muốn trưởng thành liền phải động não nhiều, nghĩ ra các biện pháp, chỉ cần có thể làm cuộc sống của chị em phụ nữ càng ngày càng tốt, tôi đều nguyện ý làm thử. Cũng có đồng chí lớn tuổi nói, Tiểu Tô à, cô không sợ mắc sai lầm sao? Tôi liền nói, tôi không sợ làm sai, nếu sợ đã không làm. Tôi giống như là đang cõng đá qua sông, cõng từng bước một, nếu là đi nhầm, thì chỉ một mình tôi chìm xuống, nhưng chỉ cần đi đúng một con đường, thì có thể giúp đỡ được hàng ngàn hàng vạn chị em phụ nữ.”

Chủ tịch Nhậm không nghĩ tới, nữ đồng chí trước mặt này tuổi còn trẻ, thế nhưng lại có ý nghĩ như vậy.

Đi nhầm một bước chìm một người, đi đúng một bước, trợ giúp ngàn vạn người.

Nội tâm của bà lập tức bị chấn động. Giống như thời kỳ chiến tranh ngày xưa, nhờ những hy sinh của các chiến sĩ, một người ngã xuống, nhưng thành quả có được là dành lại hoà bình và nền độc lập cho vô số con cháu đời sau.