Chương 106: Mua sắm đồ vật

Sau khi thu được một lượng lớn điểm khen thưởng thánh mẫu từ việc trợ giúp giảng dạy cho đồng nghiệp.Tô Mạn liền ôm tâm tình vui sướng để tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, mọi người rời giường chuẩn bị về công xã để đi làm.

Tô Mạn bên này được Hách chủ nhiệm cho nghỉ phép mấy ngày,cho nên có thể ở lại huyện thành thêm một thời gian.

Thu dọn xong hành lí, chào tạm biệt mọi người, Tô Mạn lại thủng thẳng đi dạo trong huyện thành.

Sáng sớm cũng là lúc nhóm công nhân bắt đầu đi làm. Huyện Nam Bình không có khoáng sản hay tài nguyên quý báu gì, nhưng vào thời kì chiến tranh,nơi này xây dựng được một ít nhà xưởng, cho nên bây giờ toàn bộ sinh hoạt đều dựa vào mấy cái nhà xưởng này chống đỡ. Có xưởng vải, xưởng thuốc lá, xưởng may đồ.Tuy rằng quy mô không lớn, nhưng cũng là địa điểm thu hút khách hàng, đem lại lợi nhuận cho cả huyện.

Hiện giờ nhóm xã viên ở công xã được ăn hai bữa, giữa trưa cùng buổi tối, buổi sáng sẽ nhịn đói để bụng rỗng.

Nhưng nhóm công nhân ở đây thì khác, thỉnh thoảng bọn họ có thể đến tiệm cơm quốc doanh để ăn bữa sáng. Nếu không phải có cái hệ thống tiện nghi này, Tô Mạn cũng sẽ dốc sức để chen vào huyện làm công nhân cho thoải mái.

Tô Mạn móc ra một cái bánh bao thịt từ trong ba lô, vừa gặm vừa đi đến cửa hàng bách hoá.

Lần này cô muốn tới đây mang một ít đồ vật đem về. Một nửa sẽ mua ở trong hệ thống, nửa còn lại là mua trong cửa hàng bách hoá. Lúc này cửa hàng bách hoá ở trong huyện cũng không lớn, bên trong chỉ có mấy quầy hàng đơn giản, gồm quầy quần áo, quầy bán đồ ăn vặt và một số vật dụng công nghiệp linh tinh.

Bởi vì chỗ này nhỏ cho nên người mua hàng có vẻ nhiều. Đặc biệt là quầy trang phục, bây giờ đang tập trung một đống người chen lấn rồi xô đẩy nhau.

Vì bảo tồn hình tượng một người cán bộ trầm tính và ít nói.Tô Mạn cũng không chen vào mà rẽ sang một quầy khác. Dạo một vòng cô liền phát hiện ra chỗ bán hộp cơm inox, người bán hàng đang ngồi đan áo len vừa cắn hạt dưa.

Tô Mạn tiến đến chào hỏi:”Vị đồng chí này, cho tôi hỏi chút, hộp cơm bán bao nhiêu tiền vậy?”

Người bán hàng cũng không thèm ngẩng đầu, chỉ đáp cộc lốc:”Ba đồng, cùng với một trương phiếu công nghiệp.”

“...” Tô Mạn thấy thái độ lồi lõm của người này, lập tức cảm thán trong lòng,nếu đây mà là nhân viên của thời hiện đại ,chắc chắn sẽ bị đuổi thẳng cổ từ lâu rồi. Hơn nữa,Tô Mạn cảm thấy giá của cái hộp cơm này quá chát. Mua có cái hộp đựng cơm mà tiêu mất sáu phần tiền lương.

Không biết nên nói hộp cơm này quá quý giá, hay là tiền lương của cô quá thấp? Đúng là muốn khóc thét mà!

Tô Mạn như ăn phải đả kích lớn, chợt nhận ra tiền lương và chức vị của mình bây giờ quá kém, ngay cả cái hộp cơm bình thường cũng không mua nổi.

Người bán hàng thấy Tô Mạn lặng im không nói gì, bèn bực bội ngẩng đầu lên quát:” Này cô kia, rốt cuộc thì cô có mua hay không, đây là đồ công nghiệp đấy, chờ đến cuối tháng cũng không có mà mua nữa đâu.”

Tô Mạn lắc đầu từ chối:”À, cảm ơn đồng chí, ngại quá bây giờ tôi không mang đủ tiền, lần sau lại ghé tới mua vậy.”

Xoay người liền bước về phía quầy vải để mua một cuộn vải tốt. Còn cố ý nhét vào cái túi đã chuẩn bị từ trước.

Trong túi đựng sẵn đồ đạc các loại của Tô Mạn, bây giờ bỏ thêm khúc vải vào, túi liền phình lên trông thấy.

Sau khi mua xong, Tô Mạn lại dùng phiếu thực phẩm phụ để mua thêm một ít đường đỏ mang về nhà. Dù sao mấy tấm phiếu này để dành cũng chả có tác dụng gì, cứ dứt khoát xài quách đi cho xong.

Mua một hồi tốn hết năm đồng, Tô Mạn mới bước ra khỏi cửa hàng bách hoá.

Trên đường về cô lại vào hệ thống mua thêm một kí thịt heo, nửa kí bột mì, thêm một ít đường đỏ . Sau đó ghé vào một cái cửa hàng tạp hoá khác, mua một cái hộp cơm và cái ly tráng men. Còn mua cả một đôi giày giải phóng và một bao thuốc lá cho lão cha Tô Thiết Sơn. Tô Mạn nhớ lại dạo này biểu hiện của đồng chí Lý Xuân Hoa cũng khá tốt, lại chạy vào mua thêm cho bà một ít bánh bột bắp để làm quà.

Sau đó mới tay xách nách mang, lôi theo đống đồ đi đến nhà ga. Chu Hồng đang đứng kiểm phiếu và thu tiền xe, chợt nhìn thấy Tô Mạn đang xách một đống đồ đi lò dò lại đây. Lập tức chạy lại xách phụ một tay, lên đến nơi còn tò mò hỏi Tô Mạn:” Tô cán sự, sao cô không ở lại đây thêm ít bữa nữa. Mỗi lần Vương cán sự lên đây, đều ở tận hai ba ngày mới về lận.”

Tô Mạn nhớ lại cảnh Tiết chủ nhiệm khắp nơi gây khó dễ cho mình,bèn cười nói:”Tôi không thể so với cô ấy được,gốc gác của người ta là ở huyện mà. Tôi vẫn nên sớm quay lại công xã Bắc Hà thì hơn.”

Chu Hồng thấy Tô Mạn nói cũng có lí, vội gật đầu:”Cũng đúng, chả trách lần nào cô ấy lên đây rồi cũng không muốn quay về.”