Chương 3: Con đừng làm con trai mẹ nữa

Nói chúng ta bồi thường cũng thật thoải mái!

Nếu không phải Tạ Kiều nghĩ đây là con ruột mình, đời trước trước khi chết đã suy nghĩ phải dạy dỗ thằng nhóc thối này cho thật tốt thì cô hận không thể ném. . . ném nó vào trong sông, để cho nó tự sinh tự diệt!

Tạ Kiều dốc sức xoa xoa mắt mình, để cho mình nhanh chóng khóc lên: "Đại Thiết, con biết tháng này nhà chúng ta còn bao nhiêu lương thực không? Lúc này mới mùng sáu, chúng ta tổng cộng chỉ có hai mươi cân khoai tây, hai cân gạo, nửa cân hạt dầu cải và nửa cân đường thôi!

Đây là khẩu phần lương thực còn lại của một nhà năm miệng chúng ta, ăn hết rồi thì không còn gì nữa!

Con có biết vò rượu thuốc nhà Lưu Qua Tử trị giá bao nhiêu tiền không? Khẩu phần lương thực một tháng nhà chúng ta có đưa cho ông ta hết cũng không đủ! Con lại mở miệng bảo chúng ta bồi thường, vậy thì tháng này chúng ta ăn cái gì? Uống nước sông sao? ! Con muốn để cho cha con, mẹ con, em trai em gái con chết đói hết sao?"

Lục Thiết sững sốt một chút, cậu ta ngớ người ra: "Ta, chúng ta không phải có tiền sao? Cha con là thầy giáo trung học trong đại đội mà! Trừ lên lớp một tiết học hai điểm công ra, một tháng còn có bảy đồng tiền lương nữa! Đi mua thêm không phải là được hay sao!"

Tạ Kiều hít sâu một hơi: "Mẹ hỏi con đi đâu mà mua?"

Bây giờ là tháng bảy năm 62, vừa trải qua nạn đói không bao lâu, nhà nhà có lương thực cũng tích trữ ở trong tay, rất sợ lại phải chịu đói. Mua lương thực? Không có một chút xíu quan hệ thì một hạt gạo cũng không mua được!

Thấy Lục Thiết hốt hoảng, một chữ cũng không nói ra, Tạ Kiều liền ngừng lại, thậm chí còn nhượng bộ một bước.

"Đại Thiết, hôm nay nếu con một hai muốn để nhà ta trả thì mẹ trả." Tạ Kiều vừa lau nước mắt vừa nói, "Vậy sau này con cũng đừng ở nhà, nhà cậu con không có con trai, muốn sau này con đập chậu* cho cậu ấy, mẹ đưa con qua, sau này con không phải là con trai của mẹ nữa."

*Đập chậu: Đây là một phong tục thời xưa, trước khi khiêng quan tài đi thì cho con trai trưởng hoặc cháu đích tôn bưng cái chậu lên rồi đập, đập càng bể thì càng tốt, đập xong mới được khiêng quan tài đi.

Nói xong làm bộ đi đến nhà Lưu Qua Tử.

Lục Thiết nhìn Tạ Kiều muốn đi thì nóng nảy, vội vàng ngăn Tạ Kiều lại, hốc mắt nóng lên, cổ họng ê ẩm, nghẹn ngào hỏi: "Mẹ, mẹ không cần con nữa?"

Nước mắt Tạ Kiều liền rơi xuống: "Nếu mẹ không dạy nổi con, con vì làm anh em với mấy đứa Hổ Tử kia, vì uống miếng rượu kia, thà để cho em trai em gái, cha mẹ con uống nước sông thì mẹ còn cần đứa con trai như con làm gì?"

Bất kể Lục Thiết không nghe lời như thế nào thì bây giờ cậu ta cũng chỉ là một đứa con nít chưa đủ chín tuổi, thấy mẹ mình rơi lệ, nghe mẹ nói khổ, cậu ta luống cuống, đáy lòng thậm chí dâng lên một suy nghĩ mình đúng là không ra gì.

Chọc mẹ ruột khóc, còn muốn bỏ đói cha mẹ và em trai em gái.

Cai này không phải giống như Lưu Qua Tử, người mà cậu ta luôn khinh bỉ đó hay sao? Năm đó lúc xảy ra nạn đói, Lưu Qua Tử chính là đoạt khẩu phần lương thực của cha mẹ ông ta, bán chị em gái ông ta nên lúc này mới sống sót.

"Mẹ, chúng ta, chúng ta vẫn đi tìm cha mẹ bọn Hổ Tử nhé? Chuyện này, chuyện này do năm đứa con cùng đập thì cũng phải cùng nhau bồi thường." Lúc Lục Thiết nói lời này, cũng dự liệu được đám Hổ Tử sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta, cậu ta rất khổ sở.

Tạ Kiều đã nhìn ra, nhưng làm bộ nói: "Đại Thiết à, thôi đi, con và đám Hổ Tử chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm sâu đậm, chúng ta một mình bồi thường đi, đến lúc đó con đi làm con trai cho cậu con, cũng không cần bởi vì nhà không còn lương thực mà chịu đói."

Một chút do dự của Lục Thiết đã không còn: "Không được! Con không làm con trai cho cậu đâu! Con là con trai của mẹ! Chuyện này vốn chính là đám Hổ Tử kêu con đi trộm rượu uống, cũng là bọn họ bị mù làm bể vò rượu, con và bọn họ cùng nhau bồi thường, đã là nghĩa khí lắm rồi! Nếu như vậy, bọn họ và con cắt đứt quan hệ, con, con con. . . cũng không chơi với bọn họ nữa!"

Trong lòng Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Con trai lớn Lục Thiết đi vào con đường sai lầm, mấy đứa Hổ Tử kia cũng không thoát khỏi liên quan, cái gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Hôm nay để cho Lục Thiết và Hổ Tử xảy ra hiềm khích, mặc dù không đến nổi hoàn toàn đoạn tuyệt sạch sẽ, nhưng để cho Tạ Kiều có chút lòng tin với Lục Thiết.

Cái nắng giữa trưa ập xuống đầu, tiếng ve kêu vang.

Tạ Kiều mượn thế của phó bí thư chi bộ thôn Tạ lão tam, dẫn mẹ của đám Hổ Tử qua nhà Lưu Qua Tử.

Ngay trước mặt tất cả mọi người, Tạ Kiều nói sơ qua ngọn nguồn một lần. Mẹ ruột của mấy đứa nhỏ nghe xong sắc mặt đại biến, giơ tay lên muốn đánh người, Hổ Tử vừa tránh vừa không thừa nhận mình làm chuyện này, đổ tội cho Lục Thiết.

Có Hổ Tử mở màn, những thằng nhóc khác cũng bắt chước.

Mẹ Hổ Tử mượn cớ, hướng về phía Tạ Kiều nói: "Tạ Kiều, năm thằng nhóc này có bốn đứa nói là con trai cô làm, có phải cô sợ một người bồi thường cho nên kéo bọn Hổ Tử xuống nước hay không? !"

Thời đại này, tình hình nhà ai cũng không tốt, ai cũng không có lương tâm để lấy ra. Bọn họ đồng loạt phụ họa theo mẹ Hổ Tử.

Tạ Kiều không cùng mẹ Hổ Tử tranh luận, quay lại hỏi Tạ lão tam: "Phó bí thư chi bộ, lúc ấy chú đi ngang qua có phải đúng lúc nhìn thấy năm đứa nó cùng nhau làm vỡ vò rượu của chú Lưu hay không?"

Tạ lão tam nhìn Tạ Kiều một cái, trong chuyện này, ông rất là công minh nói: "Ừ."

"Mẹ Hổ Tử, cô không tin lời nói của phó bí thư chi bộ thôn sao?" Tạ Kiều đàng hoàng nói, "Mấy đứa nhỏ này trộm rượu uống, làm vỡ vò rượu, đây chính là phạm vào sai lầm nghiêm trọng, chúng ta làm mẹ, phải đốc thúc chúng nó sửa lại sai lầm, sao cô có thể vì sợ bồi thường rượu của chú Lưu mà đổ hết mọi lỗi lầm lên người Đại Thiết nhà tôi chứ? Cô không sợ sau này Hổ Tử giết người phóng hỏa sao? !"