Chương 12: không nhịn được mà bóp tay

Đại Thiết cố ý giấu giếm nên Tạ Kiều hoàn toàn không biết được Tạ Sổ Lương đã lén đưa cho Đại Thiết phiếu lương thực.

Đến khi ăn cơm chiều, Tạ Kiều vẫn còn bởi vì vấn đề nhà thiếu lương thực mà truy hỏi Lục Hướng Vinh: "Anh viết xong thư chưa?"

Lục Hướng Vinh đã sớm chuẩn bị xong rồi, anh lấy ra một phong thơ giao cho Tạ Kiều.

"Dư Khải, biên tập báo xã Hổ Độ." Lục Hướng Vinh không nói chuyện ban ngày anh cố ý đến đại đội công xã một chuyến, sớm đã gọi điện thoại cho Dư Khải rồi, "Em vào huyện trực tiếp đi báo xã là được, tìm thấy Dư Khải thì đưa bức thư này cho anh ta, anh ta sẽ cho chúng ta phiếu lương thực."

Tạ Kiều gật đầu: "Em nhất định sẽ lấy được phiếu lương thực trở về, ngày mai anh yên tâm đến trường coi thi đi."

Lục Hướng Vinh nhìn biểu tình kiên trì của Tạ Kiều, ngón tay để trên đùi không tự chủ mà giật giật, anh muốn vuốt ve mặt Tạ Kiều, muốn thân mật một chút, cùng nói cảm ơn cô, còn muốn nói cô đã cực khổ rồi.

Nhưng tính cách của Lục Hướng Vinh không cho phép anh suồng sã ở trước mặt người khác. Cho dù ngồi bên cạnh đều là con cái của mình.

Nhìn chằm chằm Tạ Kiều hồi lâu, lâu đến mức Tạ Kiều có chút không được tự nhiên, lắp bắp nói: "Anh, anh nhìn em làm gì? Em, trên mặt em có vết bẩn gì hả?"

Lục Hướng Vinh cũng không xấu hổ, anh lắc đầu: "Không, ăn cơm đi."

Anh nghĩ, chờ ban đêm đi.

Nhưng mà, ban đêm Lục Hướng Vinh từ đầu đến cuối đều không có cơ hội ở riêng với Tạ Kiều. Nguyên nhân chủ yếu là vì Nhị Nha, cô bé học thuộc một đoạn văn ba mươi sáu chữ mà học cả một ngày cũng không thuộc.

Tạ Kiều nhìn chằm chằm cô bé, hết sức nghiêm khắc, không học thuộc liền đánh.

Tiêm đèn dầu hỏa làm bằng bình mực bị cắt đứt mấy lần, lòng bàn tay Nhị Nha cũng sưng, ánh mắt cũng đỏ bừng, không biết đã khóc bao nhiêu lần rồi.

Tạ Kiều phát hiện Nhị Nha mấy lần nhìn về phía Lục Hướng Vinh, ánh mắt vô cùng đánh thương, muốn để cho Lục Hướng Vinh nói giúp cô bé, cô nói thẳng: "Hôm nay, hoặc là học thuộc hết cái này, hoặc là con không đi học nữa, theo mẹ ra đồng làm việc kiếm điểm công."

Cũng bởi vì Nhị Nha còn ôm may mắn trong lòng, Tạ Kiều chỉ đành phải quay đầu nói với Lục Hướng Vinh: "Anh Vinh, nếu không hôm nay anh ngủ ở trong phòng bọn nhỏ nhé? Em trông chừng con bé."

Lục Hướng Vinh kiên nhẫn đợi một đêm, đến buổi tối khi ngủ muốn cùng Tạ Kiều nói mấy câu thân mật: ". . ."

Lục Hướng Vinh không tình nguyện, nhưng anh biết mục đích Tạ Kiều bảo anh sang phòng ngủ khác. Nhắc tới cũng do anh không nghiêm khắc dạy dỗ con cái, mặc cho bọn chúng thoải mái lớn lên, sinh ra những tính xấu.

Lục Hướng Vinh ngồi ngay ngắn, bỏ sách trong tay xuống, mượn lực cánh tay chuyển động xe lăn.

Trước khi rời khỏi phòng, Lục Hướng Vinh không nhịn được, nhéo tay Tạ Kiều một cái: "Ngày mai em phải vào huyện cũng đừng ngủ quá muộn."

Còn Nhị Nha, Lục Hướng Vinh không cho cô bé một ánh mắt nào, đập tan tất cả kỳ vọng của cô bé.

Tạ Kiều ôm lấy chỗ tay bị Lục Hướng Vinh bóp qua, xương cốt ê ẩm, như có dòng điện chạy qua.

"Mẹ, con có thể chỉ học thuộc một nửa được không?" Nhị Nha khóc thút thít hỏi, "Con, con thật sự không thuộc hết được."

Tạ Kiều tỉnh táo lại từ trong chút xấu hổ kia, nghe lời Nhị Nha, lúc này nghiêm mặt nói: "Không được! Bây giờ mẹ chỉ yêu cầu con học thuộc còn chưa kêu con viết chính tả đã là hạ độ khó xuống rồi. Hôm nay học thuộc xong, ngày mai viết chính tả, không nói nhiều."

Hơi dừng lại, cô híp mắt hỏi: "Giống như anh trai con, không học đi theo mẹ làm đồng?"

Kia Nhị Nha không muốn, cô bé sợ khổ sợ mệt, ra đồng kiếm điểm công sẽ còn trở nên xấu xí, cô bé không muốn.

Nhưng muốn cô bé đàng hoàng học thuộc lòng. . . Cô bé cũng không làm được.

Nhị Nha đùng ánh mắt đỏ âu vì khóc liếc trộm Tạ Kiều chừng mấy hồi, cũng không biết cô bé nghĩ tới phương pháp gì, vào lúc Tạ Kiều ngủ gà ngủ gật liền lén lén lút lút nằm xuống ngủ theo.

Hai mẹ con ngủ gà ngủ gật, tư thế vô cùng giống nhau, nhưng Nhị Nha không Tạ Kiều ngồi yên, ngủ gật đập đầu vào trên bàn gỗ phát ra tiếng lạchh cạch, không chỉ có Nhị Nha thức tỉnh, Tạ Kiều cũng mở mắt.

Tạ Kiều nhìn cô bé, hỏi: "Ngủ gà ngủ gật hả? Thuộc chưa mà ngủ hả?"

Nhị Nha cầm sách, lại làm bộ đọc thuộc.

Tạ Kiều ngẩng đầu nhìn tủ lương thực, ban ngày cô đã quét dọn qua, mạng nhện bẩn thỉu đã không còn. Cô đứng dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra một bó dây cỏ và một đai lưng bằng vải.

Cô vắt dây cỏ qua tủ lương thực, đai lưng vải buột tóc Nhị Nha, lại cột một đầu đai lưng cùng với một đầu khác của dây cỏ.

Một cái dây treo đầu cơ bản đã làm xong.

Tạ Kiều nói: "Tiếp tục học, cái vòng này là để giúp con không ngủ gật."

Nhị Nha cứng ngắc sống lưng, ôm sách, đầu không dám cúi thấp một phần, bởi vì cúi xuống thì da đầu sẽ bị đau.

"Mẹ, hu hu. . ." Nhị Nha lại khóc, "Đau."

Tạ Kiều vừa nghĩ tới kiếp trước Nhị Nha làm vợ bé cho người khác, trái tim cô lại trở nên cứng rắn.

Giờ không dạy tốt, sau này người khác sẽ chỉ vào mặt cô bé nói có mẹ nuôi nhưng không có mẹ dạy.