Lưu Toàn Phúc tức giận nhảy dựng lên, nhìn thấy đĩa đồ ăn phát hiện vẫn còn một ít vụn liền dùng đũa nhanh chóng bỏ mẩu vụn vào bát, ăn nhanh chóng.
Sau khi ăn xong, vẻ mặt cậu càng buồn hơn.
Vẫn còn muốn ăn!!!
Ánh mắt cậu nhìn về phía Dương Lâm, đầy vẻ cầu xin: “Tôi gọi một đĩa được không?”
Trình Nguyên Hoa trả lời: “Hiện tại không đủ nguyên liệu, hôm nay tôi sẽ không bán món này.”
“Vậy tôi có thể gặp đầu bếp được không?” Lưu Toàn Phúc lui về phía sau hỏi câu thứ hai.
Bốn người họ nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
Từ Tú Uyển có chút tự đắc, hơi nâng cằm lên. “Đầu bếp của quán ăn mỹ thực chúng tôi chính là cháu gái tôi!”
Kiêu ngạo như vậy, chính là thời khắc khoe khoang đầy tự hào của Từ Tú Uyển.
Trước kia chỉ có hai vợ chồng già hai người sống với nhau, đứa cháu gái duy nhất luôn ở xa nên tự nhiên không thể thường xuyên khoe được.
Nhưng bây giờ thì khác, cháu gái của họ hiện đang sống với họ, hơn nữa mối quan hệ lại vô cùng thân thiết, họ có thể không khoe khoang được sao?
Việc hạnh phúc nhất của mỗi ngày chính là được đi tán gẫu với những bà cụ trong làng, nghe họ khen ngợi Nguyên Hoa, bà liền thấy nở hoa trong lòng.
Lưu Toàn Phúc ngẩn ra, vẻ mặt không thể tin được: “Không thể! Còn trẻ như vậy sao?!”
Khi ăn trắc tương miến cùng trứng trà, cậu cảm thấy đầu bếp hẳn là một người vô cùng khéo léo và được kế thừa tay nghề từ những đầu bếp xưa, đến khi ăn món thịt heo xé hương cá này, cậu tự nhiên càng chắc chắn hơn.
Nhưng bây giờ họ lại nói với cậu, đây là tay nghề từ một cô gái nhỏ!
Không phải Lưu Toàn Phúc coi thường Trình Nguyên Hoa, mà ngành nấu ăn cũng giống ngành trung y của Trung Quốc, thêm thắt gia vị nhiều ít thế nào, sẽ có sự khác biệt không nhỏ.
Cũng bởi vì vậy mà đầu bếp già sẽ có kinh nghiệm hơn trong khía cạnh này.
Và hầu hết các công thức nấu ăn từ xa xưa cũng đều nằm trong tay của những người lớn tuổi, nên cậu mặc nhiên cho rằng người nấu ra những món ăn ngon này tuổi không còn trẻ.
Nhưng cậu không ngờ rằng cuối cùng bọn họ lại nói với mình rằng cô gái nhỏ này chính là đầu bếp...
Cô gái này... e rằng chỉ mới trưởng thành không lâu đi.
Như thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu qua ánh mắt nghi ngờ, Trình Nguyên Hoa đảo mắt: “Tôi nghĩ tôi có thể lớn tuổi hơn cậu đấy, năm nay tôi 21 tuổi rồi, còn cậu thì sao?”
“Hai mươi...”
Nói xong, ánh mắt cậu thanh niên mập vẫn còn nghi hoặc: “Chị thật sự so với tôi còn lớn tuổi hơn sao?!”
“Cậu có muốn xem chứng minh thư của tôi không?”
“...”
Bên cạnh, Diệp Dư Chiêu gật đầu rồi đột nhiên xen vào: “Chà, có vẻ như cậu già trước tuổi rồi.”
Những lời này chính là nói với cậu thanh niên mập, cũng xem như là nhận thức về cậu.
Lưu Toàn Phúc: “...”
Này, lời này anh sao có thể nói ra a!
Lưu Toàn Phúc bị đâm đau lòng, cậu trừng mắt nhìn Diệp Dư Chiêu, sau đó nhìn về phía Trình Nguyên Hoa: “Chị thật sự đã làm những món đấy ư, chị thật sự quá lợi hại rồi!”
Trình Nguyên Hoa bình tĩnh gật đầu.
Lưu Toàn Phúc đột nhiên quỳ xuống đất một cái “rầm”, nắm lấy vạt áo của Trình Nguyên Hoa, kích động hét lên.
“Sư phụ!! Xin chị hãy nhận người đồ đệ này đi!!!”
Dương Lâm: “...”
Từ Tú Uyển: “...”
Diệp Dư Chiêu: “...”
Trình Nguyên Hoa: "???”
Cô giật giật, hất tay cậu thanh niên mập ra: “Tôi không nhận đồ đệ, cậu mau đứng lên đi.”
Lưu Toàn Phúc không muốn đứng dậy, ánh mắt chân thành: “Tôi luôn muốn học nấu ăn, nhưng những đầu bếp tôi từng gặp qua trước đây đều không hài lòng lắm."