Trình Nguyên Hoa đã đặt hàng trước một ít cá, còn bây giờ cô vào nội thành chủ yếu để đi mua các nguyên liệu khác.
Nấm cũng có sẵn ở nhà, nhưng địa phương ở đây bọn họ lại không có măng, chỉ có thể đến cửa hàng đồ khô mới tìm được.
Cũng may lúc nhỏ cô cùng ba đã đi xem mấy thứ này, cũng biết phân biệt tốt xấu, gặp được gia đình tử tế, không keo kiệt tiền liền trực tiếp mua một bao lớn.
Sau đó cô đi mua thịt nạc, thịt nạc cũng phải biết chọn chỗ tốt mà cắt, đừng thấy thịt được xắt sợi mà muốn cắt chỗ nào cũng được, không phải chỉ có thịt nạc không mới ngon, có ba phần mỡ mới là ngon nhất.
Mua xong tất cả về nhà thì trời đã cũng tối, Trình Nguyên Hoa không vội làm món thịt heo xé hương cá.
“Cháu định làm món mới à?” Dương Lâm đặt đũa xuống, nhìn cá sống trong chậu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
Trong khi lau miệng, ông giả vờ như chỉ vô tình hỏi, nhưng tai ông lại chuyển động, rõ ràng là đang rất quan tâm, ngay cả bà ngoại, người đang chuẩn bị dọn dẹp bát đĩa bên cạnh cũng dừng lại.
“Dạ.”
Sau khi nghe Trình Nguyên Hoa trả lời, cặp vợ chồng già đều nở nụ cười vô cùng mong đợi.
Nếu là do Nguyên Hoa nhà bọn họ nấu, tuyệt đối sẽ là món ngon khiến mọi người phải khiếp sợ!
Cả hai không hỏi cô làm món gì, vì sợ rằng họ sau khi biết được sẽ không ngủ được, hoặc là thèm thuồng đến chảy nước miếng khi đang ngủ sẽ rất xấu hổ.
Trình Nguyên Hoa mỉm cười đứng lên, vừa giúp bà ngoại dọn dẹp bát đĩa vừa cùng hai ông bà trò chuyện.
Những ngày như thế này thật sự rất thoải mái, không có quá nhiều mưu mô, cũng không có người quấy rầy, tuy rằng người trong thôn nói nhiều chuyện phiếm, nhưng họ rất tốt bụng.
Ba người trong gia đình họ đàn có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc, có người thân bên cạnh, đúng là không còn gì tuyệt vời hơn nữa.
… … …
Từ sáng sớm Trình Nguyên Hoa đã thức dậy để ninh cá cùng với ít nguyên liệu, đợi cho đến giữa trưa khách hàng tan dần, đến 2 giờ chiều cũng không còn khách nào, ngoại trừ những người thỉnh thoảng chạy xe qua mua trứng luộc nước trà cô mới lấy ra nhiều thứ khác nhau, bắt đầu chế biến món thịt heo xé hương cá do hệ thống đưa ra.
…
Lúc này có hai người đang chạy ô tô tới đây.
Trong một chiếc xe hơi.
“Anh nói gì? Tôi là một kẻ điên sao?” Giọng một người đàn ông mập mạp đầy hoài nghi hét to.
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, gã mập nghiến răng: “Tôi không muốn về! Không phải còn có ba tôi sao? Năm nay mới hơn 40 tuổi, còn có thể làm thêm 30 năm nữa, tôi không vội về nhà đâu.”
“Đúng, đúng, đúng, tôi thích tìm đồ ăn ngon khắp nơi, nhưng anh lần này đoán sai rồi, tôi không tới tìm đồ ăn ngon mà tới tát vào mặt của người ta!” Tên mập nhếch mép. “Có người nói có nhà bán trắc tương miến rất ngon, được ăn nó cả đời này mới đáng giá. Tôi cũng đã đánh cược, tôi muốn hắn phải xin lỗi!”
Trong một chiếc xe khác, Diệp Dư Chiêu vừa lái xe vừa nghe báo cáo.
“Được, có thể.” Anh ta đáp lại.
Đầu dây bên kia tiếp tục nói, còn Diệp Dư Chiêu thì trả lời.
“Để hắn tự xem mình đã viết cái gì trong trang thứ ba đi, số liệu đều sai hết rồi. Nói hắn, phải làm một bản khác đưa cho tôi trước khi đi làm vào ngày mai!”
Thư ký Ninh ở đầu bên kia chỉ dám ngoan ngoãn đáp lại.
Hôm nay, đại Boss... thật sự rất tức giận, tức giận đến mức rời khỏi công ty không biết đã đi đâu rồi.